Dã tâm của người cha
Trong suốt bữa cơm tối ngày hôm đó, không một ai phát hiện ra một điều mờ ám giữa Khánh và mẹ vợ. Nhiều lúc mồm nói chuyện với ông Ngang nhưng Khánh vẫn lén đưa mắt nhìn bà Bích. Bích biết thằng con rể hay nhìn lén mình nên bà cứ cúi gầm mặt ăn cơm. Ngọc biết tính mẹ mình ít nói, ít tham gia vào chuyện đàn ông nên nàng không nghi ngờ gì về sự im lặng bất thường của bà. Cả Ngọc và mẹ mỗi người đều ngồi ở đầu nồi một bên nhưng Khánh lại cố tình đưa bát cơm cho bà Bích.
– “Con xin mẹ bát cơm.” – “Đưa đây em xới cho. Vợ ngồi đây mà lại đi nhờ mẹ.” – Ngọc lên tiếng không đồng ý. – “Nhờ mẹ thì có sao đâu em. Chỉ là xới bát cơm thôi mà. Em cứ làm to chuyện.” – Khánh tự bào chữa cho mình.
Vợ ngồi thù lù ngay cạnh nồi cơm thì không nhờ… Ngọc tức lắm nhưng cố nhịn vì nếu nói tiếp lại đâm ra cãi nhau. Trong lúc bực bội, Ngọc gắp thức ăn nên không để ý đến mẹ mình đưa bát cơm cho Khánh xong thì hai má đỏ ửng. Cái đụng chạm của hai người diễn ra quá nhanh làm sao phát hiện được. Khánh lém lỉnh cố tình chạm vào cả mấy ngón tay mẹ vợ khi nhận bát cơm từ tay bà. Cái đụng chạm nho nhỏ vậy thôi mà khiến bà Bích bối rối, thẹn thùng như gái đang mười tám. Cái xấu hổ của người đàn bà hơn bốn mươi tuổi làm Khánh xao xuyến và thấy bà mẹ vợ sao mà đáng yêu đến thế.
Cơm nước xong cả nhà ngồi uống chè xem ti vi, trong khi đó Bích cố tình lẩn tránh bằng cách kiếm cớ làm những việc linh tinh ở dưới bếp để không đụng độ với cậu con rể. Đến 11h cả nhà đi ngủ thì xảy ra chuyện nhường nhau cái giường. Do nhà chỉ có 2 phòng, một phòng của ông Ngang và thằng Nguyên, phòng còn lại là của bà Bích. Tuy nhiên bà Bích tế nhị nhường phòng cho hai vợ chồng Khánh.
– “Vợ chồng hai đứa cứ ngủ trong phòng, mẹ ngủ ngoài này cũng được.”
Khánh đâu có chịu như vậy, anh phản đối ngay:
– “Ai lại để mẹ nằm đất bao giờ. Mẹ cứ ngủ trong phòng với vợ con đi, để con ngủ ngoài này cũng được.” – “Nằm ngoài nhiều muỗi lắm đó.” – “Không sao mẹ ơi, ngủ tạm có một đêm thôi mà.”
Khánh nói dứt khoát rồi rất nhanh nháy mắt với bà Bích mà không để vợ phát hiện thấy. Bích lại bối rối trước cái nháy mắt dâm dê của Khánh nên không đôi co nữa mà đi vào phòng thật nhanh.
Ngọc trải chiếu và đưa chăn gối ra ngoài cho Khánh xong thì vuốt ve đùi anh nói nhỏ:
– “Nằm chờ tí rồi lát vợ ra nhé.” – “Ngủ còn ra làm gì nữa?” – Khánh cố tình không hiểu ý vợ. – “Thì ra làm cái rồi ngủ.” – Ngọc vừa cười dâm đãng vừa nói và bàn tay xoa lên chỗ khóa quần của chồng. – “Thôi nó đang ngủ rồi thì để cho nó ngủ đi.” – “Ngủ thì vợ sẽ làm cho nó thức.”
Khánh biết không thể cưỡng lại đc một khi Ngọc đã lên cơn dâm. Anh đành tặc lưỡi nói:
– “Mình lấy phải đúng con vợ dâm dê số một. Thôi vào phòng ngủ đi.”
Ngọc không hề tức giận, trái lại nàng vẫn mỉm cười lẳng lơ tán chồng.
– “Đầy đứa còn dâm hơn vợ ấy chứ. Chờ nhé rồi vợ sẽ ra.”
Ngọc cười thích thú cúi xuống hôn chụt vào môi Khánh rồi khẽ thì thầm:
– “Lát vợ sẽ mút cho sướng.”
Khánh nhìn vợ cười đĩ thõa đi vào trong phòng mà lắc đầu chịu trận. Điều Ngọc không hề biết là lúc này chồng nàng chỉ muốn ái ân với người khác cơ…
Nhìn Ngọc thay bộ quần áo mặc lên người chiếc váy ngủ ngắn chỉ ngang mông, vải thì mỏng tang lại không có áo lót bên trong khiến bà Bích có vẻ không quen mắt. Bà thầm nghĩ bọn trẻ bây giờ ăn mặc táo bạo quá, mặc mà như không mặc, nhìn rõ cả hai cái núm vú nâu nâu cương lên trong lớp vải mỏng. Lúc cúi người thì bao nhiêu thứ cần che đậy lại toang hoác hết ra, đung đưa thật khiêu khích. Không kiềm chế được sự không hài lòng, Bích lên tiếng dạy bảo:
– “Con gái con đứa ăn mặc kiểu gì vậy? Tao cũng chẳng hiểu chúng mày nữa.”
Ngọc tắt đèn leo lên giường nằm bên ngoài. Nghe mẹ mắng liền bào chữa:
– “Váy ngủ mà mẹ. Mặc thế này ngủ vừa thoải mái lại vừa mát.” – “Mát mẻ gì mà hở hang quá. Đàn ông họ nhìn thấy thì làm sao?”
Ngọc cười trước sự lạc hậu của mẹ. Nàng quay sang ôm lấy bà rồi giải thích:
– “Làm gì có ai thấy mà mẹ lo. Con chỉ mặc lúc đi ngủ thôi chứ có mặc ra ngoài đâu. Mẹ con lạc hậu quá đi.”
Bích nghe đành im lặng vì biết không thể nói được đứa con gái ương ngạnh. Bà quay sang hỏi vấn đề khác:
– “Thế chuyện hai đứa thế nào rồi?”
Ngọc cười khoe ngay:
– “Có mà dám bỏ con.” – “Cô cứ cẩn thận đấy. Làm gì thì làm, để một lần nữa xảy ra thì bố mẹ chết vì nhục đó.”
Ngọc cũng thương bố mẹ nên nàng biết mấy hôm vừa rồi ông bà khổ vì mình. Nàng ôm chặt lấy mẹ nói để bà an tâm:
– “Mẹ đừng nhắc chuyện đó nữa. Con gái mẹ biết sợ rồi.”
Bích cảm nhận cơ thể con gái ôm chặt lấy mình chan chứa tình cảm trong đó, bất giác bà thấy xấu hổ bản thân. Bích nhắm mắt lại, thở dài một tiếng rồi quay người vào trong tường. “Sao có thể để chuyện đó xảy ra được chứ? Bích ơi là Bích. Sao mày lại làm vậy? Thằng Khánh là chồng của con gái mày cơ mà.” Bích cứ lởn vởn những suy nghĩ trong đầu và bà sợ hãi đến toát mồ hôi. Bích sợ thực sự và bà tự hứa với bản thân sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nào nữa. Về khuya căn phòng im phăng phắc, bỗng Bích nghe tiếng con gái hỏi:
– “Mẹ này. Bố mẹ cứ ngủ riêng mãi với nhau như vậy à?”
Bích hơi ngại khi đề cập đến vấn đề đó. Bà trả lời bâng quơ cho có:
– “Ừ, ngủ riêng cho thoải mái.”
Vừa nói xong thì Bích khẽ giật mình khi thấy Ngọc nhổm người lên. Nó cười và hỏi tiếp:
– “Mẹ đừng nói là bố mẹ già rồi không còn để ý chuyện kia nữa nhé.” – “Không già thì còn trẻ với ai. Hỏi linh ta linh tinh.” – “Gớm, mẹ mới 43 chứ bộ. Làm gì mà đã kêu già. Ngoài đầy bà năm mươi, thậm chí trên năm mươi mà vẫn ham muốn hừng hực kia kìa.” – “Kệ họ. Tôi không ham.” – Nói câu này Bích thấy hơi ngượng mồm.
Ngọc vẫn không tha, nàng cứ như là đang truy xét:
– “Con hỏi thật nhé. Chắc là do bố hết nhu cầu đúng không? Nhìn bố là con biết. Chứ trông mẹ còn phây phây thế này mà bảo đã tắt nứng thì con không tin. Ví dụ đâu xa, bà thông gia của mẹ đó, 45 tuổi nhưng vẫn đòi hỏi cao lắm.” – “Thôi ngủ đi, ăn nói linh tinh. Cứ đoán mò vớ va vớ vẩn.”
Nói thật mà tự dưng bị bà già mắng khiến Ngọc tức khí. Như muốn chứng minh sự thật cho mẹ biết, Ngọc không ngờ mình đã để lộ ra một bí mật mà nàng đã hứa với chồng sẽ giữ kín hơn năm rồi. Ngọc cứ thế bô bô ra:
– “Con kể cho mẹ biết chuyện này và mẹ đừng nói cho ai biết nhé.”
Không để cho bà già phản ứng muốn nghe hay không nghe, Ngọc nói luôn:
– Khoảng hơn một năm trước, lúc đó con với anh Khánh vẫn chưa cưới nhau. Hôm đấy chúng con đi chơi ở ngoại ô và sau đó thuê một phòng ở khách sạn. Lúc chúng con gửi xe đi vào trong thì mẹ biết chúng con nhìn thấy ai không?
Bích nghe cũng bắt đầu thoáng tò mò nhưng bà vẫn im lặng thể hiện sự thờ ơ không quan tâm cho lắm. Bà không trả lời nhưng Ngọc vẫn kể tiếp:
– “Mẹ có tin không? Người mà chúng con nhìn thấy chính là bà Liên, mẹ anh Khánh.” – “Thì vợ chồng ông bà ấy vào khách sạn thì có sao đâu?” – Bây giờ Bích mới lên tiếng.
Vợ chồng vào khách sạn thì có gì gọi là bí mật, Ngọc phát điên lên trước sự ngờ nghệch của bà già. Giọng nàng oang oang lên trong căn phòng ngủ:
– “Không. Mẹ chồng con vào khách sạn với người khác cơ.” – “Mày be bé cái mồm lại xem nào. Có gì đâu mà nói oang lên thế.”
Ngọc biết mình nhỡ mồm nói to nên nàng hạ giọng kể tiếp:
– “Mẹ biết bà Liên hôm đó vào khách sạn với ai không?”
Bích vẫn giữ Thái độ thờ ơ, bà trả lời bừa như không quan tâm đến chuyện của người khác:
– “Bà ấy trẻ đẹp, lại có tiền nên bà ấy cặp bồ với ai là quyền của bà. Các con quan tâm làm gì rồi lại gặp phiền phức ra.”
Nghe bà già nói vậy thì Ngọc mất hứng liền. Nàng đang định kể tiếp nhưng nghĩ thế nào lại thôi vì thấy bà cũng chẳng mặn mà quan tâm cho lắm. Và quan trọng chuyện cũng tế nhị chẳng hay ho gì nên Ngọc không muốn kể nữa. Câu chuyện kết thúc, Ngọc quay mặt ra ngoài và 2 mẹ con im lặng với khoảng trời riêng của mỗi người.
Ngọc nằm chưa ngủ, nàng nhớ lại chuyện ngày hôm đó bắt quả tang mẹ chồng vào khách sạn với bồ. Hôm đó khi nhìn thấy dáng bà Liên mặc váy đen đi vào sảnh khách sạn thì Ngọc bất ngờ đập tay lên vai chồng nói nhanh:
– “Anh ơi, mẹ anh kìa. Anh gọi mẹ anh đi.”
Khánh nhìn theo cánh tay Ngọc chỉ thì cũng sững sờ nhận ra dáng người đàn bà trung tuổi kia chính là mẹ mình. Tuy nhiên Khánh phản ứng rất nhanh bằng cách kéo tay người yêu vào một góc. Ngọc chợt hiểu ý liền hỏi:
– “Mẹ anh vào đây làm gì nhỉ? Hay đi với bố?”
Khánh trả lời cộc lốc:
– “Bố anh hôm qua vào sài gòn dự hội thảo rồi. Ngày kia mới về cơ.”
Ngọc biết có chuyện lớn đang xảy ra nên im lặng nhìn theo hướng Khánh đang nhìn. Đứng nấp như hai tên trộm khiến Ngọc mệt mỏi. Nàng hỏi Khánh:
– “Giờ thế nào hả anh? Mình đi thuê khách sạn khác chứ? Em mỏi chân lắm rồi.” – “Em ngồi xuống kia chờ anh một lát rồi anh quay lại ngay nhé.”
Ngọc chưa hiểu Khánh định làm gì thì thấy anh đã đi vào khách sạn một mình. Ngọc đành ngồi chờ một mình với sự tò mò về chuyện đang bắt gặp. Ngọc biết chắc bà mẹ chồng mình bồ bịch và Khánh chắc đang vào gặp bà để nói chuyện. Cứ như vậy Ngọc ngồi chờ người yêu đến sốt ruột. Một lúc sau Khánh đi ra, nhưng vẫn chỉ đi một mình. Tò mò quá, Ngọc hỏi ngay:
– Sao rồi anh? Anh vừa vào gặp mẹ à?
Khánh lắc đầu và kéo tay Ngọc dắt đi thật nhanh.
– “Đi đâu vậy anh?” – Ngọc thấy Khánh chỉ im lặng nên hỏi với giọng bực bội. – “Mình ra chỗ kín đáo này ngồi.”
Ngọc chẳng hiểu mô tê gì cứ đi theo như một cái máy. Và nàng gắt lên:
– “Tự dưng ra đây ngồi làm chi?”
Có vẻ Khánh cũng đang bực bội không kém nên cáu lại:
– “Thì tất nhiên là có chuyện nên anh mới bảo em ra đây ngồi. Nếu em thấy mệt hay khó chịu thì em cứ bắt taxi đi về.”
Thấy Khánh bỗng dưng nổi khùng thì Ngọc sợ nên ngoan ngoãn im lặng không dám nói câu gì. Hai người cứ ngồi núp ở khuôn viên bể cá ngoài sân khách sạn và mắt liên tục nhìn về hướng cửa ra vào. Hơn 30 phút sốt ruột chờ đợi thì cuối cùng điều mong đợi cũng đã đến. Trong lúc ngồi chờ thì Ngọc cũng loáng thoáng hiểu ra rằng Khánh đang rình xem ông bồ của mẹ mình là ai. Và người đó cũng đã đến.
Ngọc há hốc mồm nhìn người đàn ông đẹp trai trong bộ công sở quần âu áo sơ mi trắng sải những bước chân đi thoăn thoắt vào sảnh khách sạn có một mình. Không phải vì anh ta đẹp trai mà Ngọc phải há hốc mồm, là vì anh ta chính là Hải… là bạn thân, bạn học cùng đại học với Khánh.
– “Anh Hải đi đâu mà lại đi có một mình vào đây anh nhỉ” – Ngọc ngu ngơ hỏi.
Khánh lặng im trầm tư suy nghĩ mà không thèm trả lời Ngọc. Hai người ngồi đó thêm 5 phút thì Khánh bỗng dưng lôi điện thoại ra bấm tên người cần gọi.
Ngọc đứng bên cạnh tò mò nhìn vào màn hình điện thoại trên tay Khánh thì thấy anh bấm tên “Hải sếu”. Ngọc biết Hải sếu chính là Hải đang ở trong khách sạn này. Ngọc bắt đầu hồi hộp căng tai ra nghe người yêu gọi điện cho Hải sếu. Chuông đổ rất lâu thì mới thấy Hải nhận cuộc gọi:
– Tôi đây ông ơi. Có việc gì vậy mà lại gọi vào giờ này? – Đang làm cái đéo gì mà gọi mãi mới bắt máy vậy? – Ừ, đang bận chút việc thôi. Có chuyện gì không? – Xong việc chưa? Đi uống cà phê một lúc đc không? Tao có chuyện này muốn nhờ mày giúp. – Bây giờ á? – Ừ. Bây giờ luôn. Tao đang ngồi ở quán cà phê bà béo rồi. – Bây giờ thì không được rồi. Tao đang phải làm nốt công việc mà ông sếp giao. – Nửa tiếng thôi? – Nửa tiếng cũng không được ấy chứ. Hôm nay bận lắm, chắc phải làm tăng ca đây này. Có gì xong việc tầm 8h tao gọi đc không? – Giờ đấy thì nói làm đéo gì. Thôi bye!
Khánh tắt máy liền và Ngọc để ý sắc thái trên khuôn mặt người yêu đã đổi màu với đằng đằng sát khí. Biết Khánh đang tức giận nên Ngọc chỉ im lặng không dám nói câu nào. Ngọc lấm lét theo dõi thái độ của người yêu thì thấy anh nghiến răng lẩm bẩm trong miệng: “Địt mẹ thằng chó, bạn với chả bè. Mày chơi được đấy Hải ạ.”
– “Thôi mình đi đi anh. Đứng đây cũng chẳng giải quyết được gì đâu.”
Khánh không trả lời Ngọc mà đùng đùng bỏ đi. Ngọc lẽo đẽo chạy theo sau lưng mà không một lời cau có. Hai người lấy xe máy rồi Khánh cho xe chạy vù ra khỏi cổng khách sạn. Ngọc ngồi sau ôm chặt lấy Khánh kinh hãi khi thấy anh cua xe quay đầu trở lại.
– “Đi đâu thế anh?” – “Đừng hỏi! Cứ ngồi im đi.”
Hơn 5 phút sau thì hai người đã quay trở lại khách sạn ban nãy. Gửi xe xong, đến cửa khách sạn thì Khánh quay đầu bảo Ngọc:
– “Em cứ đứng đây chờ anh. Anh sẽ ra ngay.”
Không dám cãi lời, Ngọc gật đầu đứng chờ bên ngoài. Khi Khánh vừa bước vào trong thì Ngọc cảm thấy bắt đầu lo lắng. Tính người yêu nàng thừa biết. Khánh có cái tính đã cục lên thì rất liều lĩnh và khó bảo. Sợ có chuyện không hay sẽ xảy ra, Ngọc luống cuống chạy vào trong đuổi theo Khánh. Rất may nàng đã kịp khi bắt kịp Khánh đang chuẩn bị vào thang máy.
– “Bảo đứng chờ bên ngoài cơ mà?” – “Em sợ… sợ anh nóng nảy lại làm điều dại dột.” – “Em yên tâm, anh không dại đến mức đó đâu. Nhưng anh sẽ đấm vỡ mõm thằng chó đấy, cho nó không còn răng mà ăn cháo.”
Ngọc run rẩy khi nghe Khánh nói vậy. Nàng cầm chặt lấy tay anh mong anh bình tĩnh. Thang máy chạy lên tầng 4 thì dừng lại và hai người bước ra. Khánh như biết được số phòng của hai người đang hú hí nên đi một mạch về cuối dãy hành lang. Gần đến cuối thì Ngọc giảm tốc độ khi thấy Khánh đi chậm lại. Nàng hồi hộp bước nhẹ nhàng theo sau lưng Khánh. Đến phòng 415 thì hai người dừng lại và đứng bên ngoài cửa. Khách sạn này thuộc dạng khách sạn rẻ tiền ở ngoại ô nên chắc phòng bên trong cũng không được to cho lắm. Chính vì lẽ đó mà khi hai người áp tai vào cửa mà đã nghe rõ âm thanh ở bên trong vọng ra. Ngọc đỏ mặt khi nghe tiếng rên aaaaa rất to và rên liên hồi không ngừng của bà mẹ chồng tương lai. Sau đó nàng nghe tiếng bà nói với người tình:
– “Địt gì mà địt khiếp thế. Như con hổ đói vậy. Ê hết lồn người ta rồi đây này.” – “Hì hì, thì cả tuần nay chưa dc địt cái lồn dâm này nên nó vật vã thèm chứ sao.” – “Mới có một tuần mà đã thế rồi. Hư lắm.” – “Hôm nay phải bù cho anh 3 cái đấy nha.”
Nghe Hải xưng anh với bà Liên thì Ngọc quay sang nhìn Khánh. Thấy Khánh vẫn chăm chú nghe nên Ngọc không nói gì và tiếp tục áp tai vào nghe tiếp:
– “Mông gì mà to thế… bóp đã tay quá… Ngồi dậy chổng mông lên anh địt kiểu chó cho em phê tận nóc nào.” – “Địt từ từ thôi không lại ra nhanh như hôm trước. Hôm đấy làm người ta đi về nứng cả đêm.” – “Hôm nay mình ở đây đến tối thì em lo gì. Anh sẽ cho em lên đỉnh ít nhất là 3 lần. Chỉ sợ địt nhiều em lại kêu nát hết lồn em.” – “Ứ ừ… Em đang mong và thèm cái buồi yêu này địt nát lồn đây này.” – Hề hề, thế có yêu cái buồi này không? – “Không yêu mà lại để cho nó dập tơi tả cái lồn này suốt mấy tháng nay à. Buồi gì đã dài lại còn cong tớn.” – “Thế có làm sao không?” – “Sướng chứ sao. Nằm với ông chồng già mà cứ nghĩ đến cái buồi cong cong này là em lại thấy nứng.” – “Bốp… Bốp… mông mẩy quá. Thôi chổng lên để anh địt tiếp đi nào.”
Ngọc có cảm giác âm hộ nàng đang rỉ nước ra vì nghe hai người kia khẩu dâm kích thích quá. Cứ tưởng Khánh tức giận sẽ đập cửa xông vào đánh cho thằng bạn một trận. Nhưng cuối cùng Ngọc lại thấy anh cầm tay mình dắt đi khỏi phòng đó và đi ra thẳng thang máy. Hai người im lặng, nhất là Ngọc không dám lên tiếng. Lên xe máy cũng vậy, Khánh phóng thẳng đi với những suy tư trong đầu. Ngồi đằng sau Ngọc tủm tỉm cười một mình khi phát hiện ra bà mẹ vợ tương lai của mình rất dâm, và nàng đã hiểu tại sao Khánh dâm như vậy? Chắc theo gen của mẹ là bà Liên. Nhớ lại âm thanh hai cơ thể đập vào nhau kêu bạch bạch và tiếng rên rất đĩ của bà Liên bỗng làm cho Ngọc rạo rực khắp cơ thể. Nói gì thì nói Ngọc cảm thấy kích thích hơn cả xem phim sex. Ép ngực vào lưng người yêu thật chặt, Ngọc khẽ thì thầm vào tai anh:
– “Mình tìm khách sạn hay nhà nghỉ nào đó đi anh. Em thấy mệt.” – “Ừ, mấy phút nữa thôi là sẽ đến.”
Ngọc sướng tủm tỉm cười một mình. Đang ôm bụng Khánh thì Ngọc trườn tay xuống phần đũng quần với ý định mơn man cậu bé để Khánh bị nứng, lát còn làm một tí. Nhưng Ngọc bỗng rụt tay lại và cười dâm dật nói nhỏ vào tai Khánh:
– “Sao tự dưng lại cứng thế anh?”
Khánh ngượng gạt tay Ngọc ra và không trả lời. Còn Ngọc thì cứ cười suốt và nàng đoán Khánh cũng bị kích thích giống nàng khi nghe bà Liên làm tình với Hải sếu.
Trong khi Ngọc nhớ lại chuyện hồi xưa bắt quả tang mẹ chồng cặp bồ với chính bạn thân của chồng thì bà Bích cũng nằm suy nghĩ miên man mà không sao ngủ được. Nghe con gái kể chuyện về bà thông gia dâm đãng như vậy thì Bích cũng chỉ biết lặng thinh không có ý kiến. Qua chuyện với thằng Khánh thì Bích cũng hiểu rằng để người phụ nữ vượt qua được cám dỗ nhục dục quả không phải là điều dễ dàng. Ngay như bà hôm bị thằng con rể đè ra hiếp dâm, bà trống cự một cách quyết liệt, nhưng khi ngón tay của Khánh mơn man được vào cái âm hộ, cái miệng nó úp vào liếm láp thì bà hết giãy giụa. Nếu có giãy giụa thì chỉ là cái oằn mình khó chịu bởi cảm giác rạo rực khi được cái lưỡi của thằng Khánh vê vê vào hai mép lồn. Mang tiếng đã 43 tuổi nhưng hôm đó lại là lần đầu tiên trong đời Bích được biết đến một sự thật là đàn ông liếm lồn sướng làm sao. Bà yêu ông Ngang, bà lấy ông Ngang làm chồng, và đến hôm vừa rồi bà chỉ biết có mỗi ông Ngang mà thôi. Nhưng cả đời ông Ngang chỉ bắt vợ bú cặc cho ổng, còn ổng thì chưa một lần liếm lồn cho bà. Ông cứ kêu chỗ đó dơ, chỗ đó không vệ sinh này nọ… Bích tự dưng thầm nghĩ có khi bà phải cảm ơn thằng Khánh mới đúng. Chính nó đã cho bà biết cảm giác cái lưỡi liếm chỗ dơ dơ đó sướng khủng khiếp. Chính vì sướng quá mà đâm ra bà đã đồng lõa cho thằng con rể hiếp dâm tới bến. Bích có cảm giác lồn mình lại râm ran khó chịu khi nhớ lại chuyện hôm đó. Có lẽ thằng Khánh muốn bà sướng không quên được nó hay sao mà nó liếm, nó móc rất lâu. Bích xấu hổ thấy ngượng ngùng vì hôm đó bà sướng không chịu nổi đến nổi đái hết ra ghế sofa. Chính vì điều đó mà Bích cũng khám phá ra bản năng tình dục của mình, nó rất lớn chứ không cháy nhè nhẹ như suốt 20 năm qua.
Thấy Ngọc im lặng như ngủ rồi, Bích rón rén làm chuyện xấu mà chỉ mình bà biết. Bích cho tay vào trong tấm chăn mỏng, khe khẽ trườn xuống dưới, chầm chậm luồn vào trong chiếc váy ngủ dài đến đầu gối. Bàn tay hư đốn mạnh dạn đẩy chiếc quần lót lên rồi chui vào bên trong đám rừng thật là nhanh. Mọi hành động đều nhẹ nhàng không gây ra bất cứ tiếng động nào. Bích vẫn không ngờ mình lại là một người đàn bà, một người mẹ dâm đãng như vậy. Bằng chứng là ngón tay bà khi chạm vào âm đạo thì hai mép thịt đã ướt sũng tự bao giờ. Cứ thế Bích cho thả nổi hai ngón tay, để chúng tự do lướt lên lướt xuống, day day nhè nhẹ vùng âm hộ.
Những ngón tay dần dần đưa Bích vào một thế giới khác, một thế giới không dành cho những con chiên ngoan đạo. Bích thở nhè nhẹ cùng theo đó là những ngón tay thụt nhanh hơn. Bích tự giác được việc mình đang làm là thủ dâm, nhưng bà không thể dừng lại được. Toàn bộ dây thần kinh trung ương dường như đã bị tắt và không thể điều khiển nổi hành vi của con người. Trong lúc sướng, não bộ của Bích chạy trở ngược về buổi chiều hôm ở nhà Khánh. Nghĩ đến chuyện đó càng làm cho Bích thủ dâm thấy kích thích hơn. Hôm đó bà không còn biết trời đất là gì, bà chỉ nhớ Khánh cầm tay bà dắt vào phòng ngủ và đẩy bà nằm ngửa ra giường với thân thể lõa lồ. Bà cũng chẳng phản đối khi Khánh nằm lên người rồi đút con cặc cứng ngắc vào lồn. Bà nằm yên cho phép nó hôn lên hai bầu vú, hôn lên môi và tự nguyện cho nó lôi cái lưỡi rụt rè ra ngoài để mút. Càng nghĩ đến Bích càng thấy là khánh làm cho bà sướng, sướng hơn làm với ông Ngang rất nhiều. Từng hành động của ngày hôm đó Bích nhớ như in.
– “Còn sớm mà mẹ. Mẹ ở lại một lúc nữa được không?”
Bích ngồi mép giường bắt đầu mặc chiếc áo coóc xê để ra về. Khánh nhổm dậy ôm lấy bà từ đằng sau thủ thỉ. Cơn sướng đã qua, trở về thực tại Bích thấy xấu hổ và ghê tởm bản thân. Bà không trả lời Khánh, nước mắt bà rưng rưng.
– “Con thương mẹ. Mẹ đừng khóc được không?”
Bích vẫn khóc và ngồi im cho Khánh hôn vào cổ, hôn vào má mình. Phải lấy hết dũng khí thì Bích mới lên tiếng được:
– “Thôi buông ra để cho mẹ về.”
Bích đứng dậy định mặc quần áo thật nhanh để biến khỏi ngôi nhà này. Nhưng Khánh không chịu buông tha. Hắn vẫn ôm lấy bà, thậm chí một tay còn luồn vào trong chiếc áo coóc xê bóp nhẹ một bên ngực, một tay đưa xuống vùng lông đen nhánh vuốt ve.
– “Thôi buông mẹ ra đi Khánh. Thế là đủ rồi.” – “Lần nữa đi mẹ. Mẹ tuyệt lắm mẹ biết không?”
Bích định đẩy Khánh nằm xuống giường để chạy ra ngoài, nhưng rồi một vật gì đó cưng cứng bỗng chọc vào mông bà. Chưa biết phản ứng thế nào thì bàn tay bà đã đc Khánh cầm lấy đưa ra đằng sau.
– “Mẹ xem này, nó lại cứng rồi.”
Cái vật cứng đơ nóng hổi nằm nguyên trong lòng bàn tay khiến Bích bối rối. Khốn nạn thay bà lại phản xạ bóp nhẹ con cặc khiến nó giật giật nở to ra hơn nữa. Bích nói dối lòng:
– “Mẹ xin con. Hãy để cho mẹ về đi. Đừng làm vậy nữa, mẹ thấy có tội, có lỗi lắm.” – “Nốt lần này thôi mà mẹ.”
Bích chẳng thể phản ứng đc gì khi khánh xoay người bà lại để hôn môi trong khi tay bà vẫn cầm chặt lấy khúc thịt gân guốc. Bích thở hắt ra một tiếng và nhắm tịt mắt lại khi ngón tay thần thánh kia lại mò vào hang động để móc.
– “Mình yêu cái nữa nhé!”
Bích đờ đẫn đưa mắt nhìn Khánh buông mình ra leo lên giường nằm chờ với con cặc dựng đứng lên trần nhà. Lúc này bà có thể ôm quần áo chạy ra khỏi phòng. Bốn mắt nhìn nhau và Bích thấy Khánh nhìn bà một cách đầy tự tin.
– “Đừng để phí một phút nào đi mẹ.”
Tiếng cửa kêu cạch một tiếng, tuy rất khẽ nhưng cũng làm Bích giật mình thon thót. Bích như người nửa đêm mò xuống bếp ăn vụng, nàng rụt tay thật nhanh ra khỏi chiếc quần lót và nhắm mắt giả vờ như ngủ say. Tim Bích đập thình thịch khi nghe những ngón chân đang rón rén đi vào trong phòng. Tuy nhắm mắt và căn phòng tối om om không thể nhìn rõ ai nhưng cái mùi giống đực phang phảng bay trong không khí kia thật là quen thuộc. Bích nín thở cố gắng không cử động để xem bóng người kia định làm gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dã tâm của người cha |
Tác giả | Leysek |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ mẹ vợ, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện móc lồn, Truyện sex dài tập, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 16-05-2024 23:56:38 |