Cô giáo Thu
Cuộc sống trở nên vui tươi hơn với cô Chi từ khi sống với Tuấn. Nó là một người đàn ông khá chu đáo trong nhiều việc. Từ lúc rời khỏi nhà ba nó, chưa một lần quay trở lại để thăm ông. Ngoài thời gian đi học, đi làm thêm ra thì đều ở nhà, không còn la cà với bạn bè nhiều như trước đây. Nó không còn giận ba nó, nhưng nó vẫn chưa thấy cởi mở cùng với ông, chưa thể cảm thông cho hoàn cảnh hiện tại của ông. Mấy lần thư từ gửi qua cho nó, mẹ nó đều khuyên nhủ nó nên hàn gắn lại mối quan hệ cha con với ba nó, nó chỉ vâng dạ cho qua chuyện.
Về phần cô Chi, trải qua ba cuộc hôn nhân nhiều nước mắt, cô không còn mong đợi nhiều vào chuyện trăm năm. Cô chỉ quan tâm đến hiện tại, hiện tại cô đang có Tuấn chia sẻ sớm tối. Sống chung với chung, mới hiểu được hết về nhau, hiểu được tất cả những điểm mạnh cũng như các thói hư tật xấu của nhau.
Tuấn và Hoàng chơi thân với nhau, hai thằng lại có hai tính cách trái ngược. Nếu như Hoàng lãng mạn, thân thiện và hay nói nhiều thì Tuấn khô khan, lầm lì hơn, ít nói hơn. Tuấn vốn nóng tính, nhưng cũng nhanh hạ hỏa, và từ lúc ở với nhau, nó chưa bao giờ to tiếng với cô. Những việc của đàn ông bây giờ cô không còn phải đụng tay vào. Còn phần cô Chi, cô cũng cố gắng chăm sóc cho Tuấn như cách của một người vợ chăm lo cho chồng của mình. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản như vậy.
Tranh thủ một ngày được off, cô Thu đi siêu thị mua một đống đủ các loại thực phẩm, cũng như nguyên vật liệu để món một bữa ăn. Khệ nệ bưng mấy túi đồ vào nhà, cô nhanh chóng thay đồ mặc nhà rồi bắt tay ngay vào bếp.
Lúi cúi tay gắp, tay trộn cô Chi tập trung chuẩn bị bữa cơm trưa mà không hay Tuấn vừa mở cửa vào nhà.
Tối qua đã nghe cô nói trưa nay về nhà ăn cơm, nó đến trường học buổi sáng rồi hối hả chạy về nhà. Cuộc sống nơi đất khách quê người bên này, không khí gia đình là thứ quý giá nhất. Vả lại ở đây người ta cũng không còn nhiều thời gian dư thừa để la cà quán xá như ở Việt Nam. Hồi trước mỗi lần học sau, nó thường cùng mấy đứa bạn, mà đặc biệt là với Hoàng, long nhong khắp nơi khắp phố xá. Qua nhà thằng này, đến nhà thằng kia chơi hoặc rủ nhau chui vô quán cà phê nào đó hoặc ghé vào tiệm game chơi trò điện tử Nintendo.
Như mèo rình bắt chuột, Tuấn bước từ bước nhỏ tiến sát sau lưng cô Chi. Nó hôn lên gáy, làm cô tưởng con gì vừa bò lên giật bắn mình hốt hoảng đưa tay lên gãi.
Đến khi nhìn lại thấy Tuấn đứng sau lưng, cô giận dỗi trách yêu.
– Làm người ta giật cả mình.
Hai cánh tay nó bao quanh eo cô, tựa cằm lên vai cô thì thầm.
– Em nhắm mắt lại đi Chi.
Cô ngoan ngoãn nghe theo.
– Được rồi, giờ em mở mắt ra đi.
– Ôi anh!
Cô nghẹn ngào trước sự lãng mạn của Tuấn. Một bó hồng rất đẹp, đáng yêu quá đỗi. Quên mất mình còn đang mang găng tay làm bếp, cô cầm lấy bó hoa mà cảm động không nói nên lời.
– Anh yêu em!
Lần đầu tiên Tuấn nói ba chữ này với cô. Cô vẫn còn như đang đi trên mây, cảm giác lâng lâng khó tả.
– Tuấn ơi! Em hạnh phúc quá, em yêu anh Tuấn ơi!
Ôm chặt lấy nhau, cả hai đứng yên một lúc thật lâu. Cặp đôi đang cảm nhận sự ngọt ngào của hạnh phúc, cảm nhận tình yêu đẹp biết dường nào. Nụ hôn của đôi tình nhân đang làm cho không gian xung quanh và thời gian như ngừng lại. Thế giới chỉ còn có hai người.
– Mấy hôm nay em bận quá nên chưa nấu được cho anh một bữa cho đàng hoàng. Hôm nay em chuẩn bị mấy món mà nghe anh thích ăn.
– Anh thích ăn em thôi.
– Hư nha, em có phải là đồ ăn đâu mà ăn?
Cô cười nheo mắt, liếc tình. Tuấn cắn nhẹ lên vành tai cô, lên gò má cô.
– Ăn lỗ mũi, ăn cái mặt, ăn…
– Đồ tham ăn ghê chưa?
Hai tay nó bấu mạnh mông làm cô nhăn mặt.
– Ui da…
– Dám nói anh tham ăn hả cưng?
Cô vùng người, cố thoát ra khỏi nó vì chợt nhớ những món đang chuẩn bị trên bếp.
– Buông em ra đi, coi chừng cháy đồ ăn hết nè.
Cô mở cánh cửa lò nướng, mùi gà thơm ngào ngạt lan tỏa cả căn bếp.
– May ghê chưa, hơi quá chút xíu nhưng mà ngon.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Thu tại nguồn: https://truyensexngan.net
Chuyến bay Singapore Airlines vừa hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất, lúc này đồng hồ hơn tám giờ sáng. Hoàng chỉ có một ngày để giải quyết cho xong cả hàng tá việc, ngoắc vội chiếc taxi vừa kịp bỏ khách xuống ngay sân bay, nó đi thẳng đến công ty luôn. Để cô Thu lại bên đó, nó chẳng yên tâm chút nào. May mắn còn có bác Lăm, người giúp việc thân tín lâu năm rất hiểu ý của cô chủ, nên nó mới dám bay về lo mọi việc.
Gặp Ngọc Dung ngay ở quầy lễ tân, cô bé nở nụ cười thân thiện.
– Tình hình cu Bí sao rồi em?
– Ổn rồi anh, chỉ vì chấn thương nhẹ, bị gãy tay nên phải bó bột, đầu không bị gì, giờ đã chuyển ra ngoài phòng thường.
– Cho anh gửi lời thăm cậu bé nhé.
Nó lấy từ trong bóp ra thêm một số tiền, lần này vì tiền đồng Việt Nam không còn nhiều hơn nó kẹp thêm đồng đô la Mỹ.
– Em cần thêm ít này, có gì lo thêm cho cu Bí giúp anh.
– Thôi em không dám nhận nữa đâu. Hôm bữa em chuyển lại tiền anh cho chị Tiên Sa, chỉ la em quá chừng luôn.
– Không, cái này anh nhờ em. Em cứ giữ trong người đó, rồi thấy tình hình thì em lấy ra giúp anh. Anh cũng thấy… hoàn cảnh của chị em Tiên Sa…
Hơn khó diễn tả hết ý, Hoàng xoa xoa hai bàn tay. Còn Ngọc Dung vẫn không dám cầm tiền đó.
– Anh quý Ngoại của Tiên Sa, bà lúc nào cũng cho anh tô đặc biệt. Với lại đều là nhân viên của anh thì anh quan tâm chứ. Phải không nè?
Cô bé chỉ biết dạ, chưa biết nói gì với Hoàng.
– Chị Tiên Sa có xin nghỉ phép thêm mấy ngày nữa đó anh. Đơn chị em nhờ em gửi để trên bàn của anh rồi ạ.
– À vậy hả Dung? Em cứ nhắn lại Tiên Sa yên tâm mà lo cho cu Bí nhé. Công việc ở đây mình em xử lý ổn không? Có cần anh cho thêm người hỗ trợ không?
– Dạ em cảm ơn sếp. Hiện tại công việc mình em làm cũng chưa gặp khó khăn nhiều, nên không sao.
– Được rồi, nhưng nếu đừng im im thì anh không biết mà giúp đâu nghe chưa? Chút nữa lên phòng làm việc, anh có mấy thứ cần em để tâm.
– Dạ.
– Giờ anh có việc, chừng khoảng ba mươi phút nữa nhé.
Hoàng cắm cúi vào lo một đống việc dồn lại sau vài ngày vắng mặt. Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát nên nó dần hoàn tất từng việc một cách gọn gàng.
Ngọc Dung có mặt đúng như lịch mà Hoàng đã dặn dò.
– Anh nói có việc giao cho em?
– Em ngồi đi, chờ anh mấy phút.
Nó lấy tập folder phía sau tủ hồ sơ đưa cho cô bé, vừa hướng dẫn rõ ràng.
– Trong đây có sẵn nhiều thông tin anh cần em xác minh lại cho anh. Có thể dùng điện thoại, dùng mail, hoặc thậm chí có thể đến tận nơi nếu như có địa chỉ rõ ràng. Nếu phải di chuyển, em dùng tài khoản Grab của phòng mình mà đi, nhớ ghi lại thông tin đầy đủ để mai mốt còn báo lại cho phòng Tài chính nhé Dung. Thời hạn hoàn thành là năm ngày nghe cô bé.
– Dạ, em nhớ rồi. Mà người ta lớn rồi, sếp cứ gọi cô bé này cô bé nọ hoài, còn như em là con nít không bằng.
– Nếu vậy anh sẽ gọi là cô… không bé.
– Chòi, em sợ sếp luôn rồi.
– Còn em thì sao, cứ sếp sếp hoài, nghe như anh là một ông già hả?
– Hihi.
Ngọc Dung chu mỏ tươi cười.
– Cười giống hệt con nít.
– Mai mốt em không cười nữa.
Cô bé làm mặt nghiêm nghị. Hoàng nén cười ra mặt.
– Em cầm xuống dưới coi đi, có gì chưa rõ thì hỏi lại anh.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Thu tại nguồn: https://truyensexngan.net
Trưa Hoàng về nhà ba mẹ, thưa hết mọi chuyện của nó và cô Thu. Mặc dù trước đây bán tín bán nghi, rồi sau quá trình cho người theo dõi điều tra thì ông đã nắm biết chuyện Hoàng và cô Thu rất rõ ràng nhưng vẫn còn chút hy vọng đó chỉ là một sự tình cờ nào đó, hay giả dụ vẫn còn ẩn khuất điều gì đó trong thông tin được ông nắm được kia. Một chút hy vọng mong manh rằng mọi thứ đó sẽ không phải là sự thật, ông thầm nghĩ như vậy.
Còn bây giờ tất cả đã phơi bày, sự thật rành rành do chính miệng đứa con trai ông thốt ra. Còn gì ngoài việc chỗ ông đang đứng, sụp đổ chôn vùi ông xuống hố sâu đen ngòm. Thằng con trai yêu quý mà ông hết lòng yêu thương, nay nó đào lỗ chôn sống vợ chồng ông rồi, đau đớn vô cùng.
Ba Hoàng đứng phắt dậy, cặp mắt ông long lên sòng xộc.
– Dẹp hết, dẹp hết.
Cơn giận dữ của ba nó nổi lên, xưa nay chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy, đến cả mẹ Hoàng cũng bất ngờ.
– Tại sao vậy hả Hoàng? Trên thế gian này chết hết đàn bà con gái rồi sao con lại đi chọn người đàn bà đó?
Mặt mũi ông tối sầm, chẳng thể ngờ đứa con trai mà ông yêu thương hết mực, mong cho con nên người rồi lấy vợ sinh con, cho ông có cháu nội lại đi chọn một người phụ nữ như vậy. Cô Thu là một người đàn bà xấp xỉ tuổi của mẹ nó, và là mẹ của thằng Tuấn là bạn rất thân của nó, sao có thể trở thành dâu con trong gia đình này được. Cách xưng hô giữa mọi người rồi sẽ ra sao. Một thằng phải gọi thằng thân là cha dượng, ngược lại gọi là con. Mọi thứ đang rối mù lên, khủng khiếp quá. Thể diện gia đình, với bạn bè, với bà con họ hàng, với láng giềng, ông không bao giờ chấp nhận được.
– Anh đừng xúc động quá, không tốt cho sức khỏe đâu.
– Bà im đi, chính bà biết chuyện của thằng Hoàng mà sao không nói cho tui biết sớm? Người ta nói có sai đâu, “con hư tại mẹ” mà. Tôi còn mặt mũi nào bước chân ra đường nữa hả?
– Anh đừng giận mà, em biết em có lỗi không nói sớm với anh. Nhưng con nó cũng có nỗi khổ tâm, em lại sợ anh giận quá mà.
Ông nhìn bà với cặp mắt muốn tóe lửa, mẹ Hoàng sợ hãi cúi mặt không dám nói gì nữa. Trầm ngâm một lúc, ông cố điều hòa hơi thở cố giữ lại nét bình tĩnh rồi chậm rãi nói với con trai.
– Con hãy nghỉ ngay chỗ làm đó đi. Làm gì có người đàn bà nào lại đi quyến rũ bạn của con mình bao giờ, còn để cho có bầu nữa chứ, cái thứ đàn bà… chẳng ra thể thống gì.
– Nhưng mà ba ơi…
– Con phải từ bỏ ngay, tương lai của con còn dài. Nó tính chôn vùi hết tất cả hả Hoàng?
– Nhưng con và Thu yêu nhau.
Hoàng vẫn cố ra sức thuyết phục ba nó. Mẹ nó thấy tình hình này mà kéo dài thì mọi thứ còn tệ hơn nữa.
– Hoàng à, con nghe lời ba con đi. Đi về nghỉ ngơi đi.
Đến lúc này thì ba nó không còn giữ được bình tình, ông nổi giận lôi đình.
– Có cái thằng con như thằng con nhà này không hả? Mày đi, đi cho khuất mắt tao, thằng con ngỗ ngược.
Ông lảo đảo ngồi phịch xuống sofa, mẹ Hoàng phải chạy lại với bộ mặt hốt hoảng. Bà ra dấu cho nó đi ngay, rồi chăm sóc chu đáo cho ông.
Rời khỏi nhà ba mẹ, Hoàng lê từng bước chân dọc theo con phố về đêm. Ánh đèn đường chẳng thể đủ soi sáng lối nó bước đi. Hai mắt nhòe lệ, nó khóc ấm ức và tức tưởi đến nghẹn ngào. Bây giờ nó mới biết trong tình yêu, người ta phải đối diện với những thử thách cam go. Giông bão đã kéo đến trong cuộc đời nó từ giây phút này. Những bước chân Hoàng trở nên nặng nề, cứ lang thang chẳng biết đi về đâu. Vừa rồi mẹ nó nhắn tin, ba nó huyết áp có tăng cao nhưng hiện giờ đã ổn. Nó tự mỉm cười an ủi bản thân, suýt tí nữa lỡ ba nó có mệnh hệ gì thì chắc nó phải ân hận cả đời.
Tiếng còi xe cứu thương đâu đó vang lên, Hoàng như bừng tỉnh. Cả ngày hôm nay chưa ghé thăm cu Bí và Tiên Sa tại bệnh viện. Trước khi đến nhà ăn tối với ba mẹ, nó dự tính sau đó sẽ tạt qua thăm hỏi hai chị em luôn thể. Ngoắc chiếc taxi vụt ngang qua, nó đến thăm thẳng bệnh viện để thăm cu Bí.
Hỏi thăm thông tin biết được phòng bệnh của cậu bé đang nằm, Hoàng vội vàng chùi sạch những dấu vết nghẹn ngào sau bữa cơm tối với gia đình. Cố gắng lấy lại vẻ tươi tỉnh, nó theo cầu thang bước lên tầng lầu.
Đang tìm số phòng, Hoàng đi dọc theo hành lang trên lầu ở khu điều trị. Cũng sắp đến mười giờ, sẽ hết giờ cho người thân vào thăm bệnh. Nó bước vội ngóng tìm vừa hỏi han.
Cu Bí đang đứng ở cửa phòng bệnh, sau khi được Tiên Sa dẫn đến nhà vệ sinh trở về. Thoáng thấy bóng dáng người thân quen, cố nhấc cánh tay bó bột trắng muốt lên, thằng bé reo vui.
– Anh Hoàng kìa chị Hai ơi, chị Hai ơi!
Vừa phủi sạch tấm drap trải giường cho cậu bé, Tiên Sa đang cặm cụi sắp xếp lại mấy chai nước và trái cây trên chiếc tủ nhỏ đầu giường trong phòng bệnh, ngước mắt tròn xoe nhìn lên.
Hoàng nựng nhẹ lên gò má bầu bĩnh của thằng bé trên đầu quấn băng trắng xóa, liếc nhìn vào bên trong phòng cũng vừa lúc Tiên Sa đi ra. Hai cặp mắt nhìn nhau, một thoáng trôi qua, một khoảng lặng vừa đủ cho cô bé mơ hồ nghĩ đến một viễn cảnh xa xôi.
Cu Bí đã ngồi trên giường, tựa lưng vào vách tường, ngó thấy chị Hai nó miệng như mỉm cười mà cũng không phải cười khi chuyện trò với Hoàng.
– Anh đến thăm chị em như vậy là em vui lắm rồi, cứ mua đồ thế này…
– Anh mua cho cu Bí mà, phải không cậu em?
Cậu bé cười toét miệng mừng rỡ lắm, nó thầm mong ước Hoàng là anh trai của mình. Ở nhà nó đã chị gái rồi, giờ có thêm một người anh nữa thì vui biết mấy. Cu Bí lúc nào cũng lễ phép, dạ thưa rõ ràng, chứng tỏ được dạy dỗ kỹ càng. Chính vì vậy mà khách ăn hủ tíu thân quen của Ngoại cứ tấm tắc khen hoài. Một vài người còn vui miệng muốn cho cậu bé làm rể của gia đình mình.
– Dạ, em cảm ơn anh Hoàng nhiều.
– Em không sao, như vậy anh vui lắm. Cố nằm thêm vài ngày nữa rồi xuất viện về nhà với chị với ngoại.
– Dạ.
Tiên Sa vẫn luôn áy náy, lần trước Hoàng cũng đã đến thăm và còn đã nhờ tay Ngọc Dung chuyển lại cho mình năm triệu đồng để phụ lo cho cu Bí, bây giờ lại đến thăm với cả giỏ trái cây nhập khẩu mắc tiền. Cũng may mắn, phía người gây tai nạn phải đứng ra chịu toàn bộ phí tổn viện phí, dĩ nhiên lúc này chưa xuất viện thanh toán hóa đơn nhưng mọi thứ về tài chính không còn phải bận tâm lo lắng nữa.
Gần đến hết giờ thăm bệnh theo quy định, Hoàng chào tạm biệt ra về. Tiên Sa tiễn nó ra đến tận dưới cổng bệnh viện.
– Ngày mai anh đi công tác, em cứ nghỉ mà lo cho Bí đi nhé.
– Dạ em cảm ơn anh.
Đi cạnh bên Hoàng, cô bé lâng lâng một nỗi niềm khó tả, một ước mơ nhỏ nhoi thoáng lướt qua trong tâm trí Tiên Sa. Cô bé ước mơ cứ được mãi song hành với chàng sếp thân thiện này trong suốt mọi nẻo đường. Chợt thấy mình mơ tưởng viển vông, cô biết chẳng khi nào mình có cơ hội được lọt vào mắt xanh của chàng nên đầu lắc lắc nguầy nguậy để cố xua nhanh suy nghĩ hão huyền này đi. Tiên Sa sợ người ta sẽ chê cười cho thân phận của cô, sợ mang tiếng “đũa mốc mà chòi mâm son”. Ngoại luôn căn dặn cô phải biết được vị trí của mình, bà thường nhắc hoài “đói cho sạch, rách cho thơm”. Nếu trên đời này nàng có được một điều ước, nàng sẽ ước rằng… tình yêu của nàng sẽ không phải là một mối tình đơn phương.
Rồi thật tuyệt vời làm sao, nàng không thể biết trước được rằng đêm đó nàng đã mơ một giấc mơ rất đẹp, có sự hiện diện của chàng sếp điển trai và đáng yêu trong giấc mơ đó. Tiếng ồn ào xung quanh đánh thức Tiên Sa, cô bé thầm tiếc rẻ phải chi giấc mơ đó kéo dài thêm nữa. Cô bé ngồi dậy, trút hết nước trong bình thủy để lát nữa mua nước khác. Lại một ngày nữa ở trong bệnh viện chăm sóc cho em lại đến.
Trở về căn hộ của mình, Hoàng nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Không biết phải lựa lời nói với cô Thu thế nào để nàng không buồn lòng. Phụ nữ mới sinh nở, phải tránh những sự việc căng thẳng xúc động mạnh sẽ có hại cho sức khỏe. Buồn quá, nó xuống cửa hàng tiện ích mở cửa 24/24 nằm dưới tầng trệt của tòa nhà để mua vài lon Heineken với một gói thuốc lá.
Lên nhà, xách ghế ra ban công nó ngồi nhìn về một phương trời vô định. Bầu trời khuya không trăng không sao, chỉ một màu đen dày. Châm điếu thuốc, Hoàng sặc sụa vì đã lâu rồi không còn hút thuốc lá. Định dụi bỏ thuốc, nó hớp một ngụm bia, miệng nhai nhóp nhép mấy cái bánh snack giòn rụm. Chẳng lẽ ngày mai của nó vẫn chỉ có một màu đen như thế này hay sao. Không thể nào. Ngày mai của nó phải có một màu tươi tắn, vì nó đã có cô Thu – một người phụ nữ đã chia sẻ cùng nó một quãng thời gian vừa qua, và nó sẽ được lên chức cha, một thiên chức cao quý của một người đàn ông.
Đối diện với những sự thay đổi trong cuộc đời nó, với một chàng thanh niên ở độ tuổi nó thì những việc đó chưa bao giờ là dễ dàng.
Hàng chục thứ để hồi hợp để lo lắng, nó mồi lại điếu thuốc vừa mới dụi đi. Nó đã có vợ, và chỉ trong nay mai nữa thôi nó sẽ có con, rồi đây vai trò làm chồng làm cha sẽ thay đổi cuộc sống của nó. Nó thấy lo lắng nhiều, đêm đã khuya đến gần hai giờ sáng Hoàng mới leo lên giường.
Suốt thời gian trên máy bay, Hoàng lại tranh thủ ngủ. Nó đã có những dự tính riêng, tạm thời nó không thể vâng theo lời của ba nó, không thể từ bỏ cô Thu và cả đứa con sắp chào đời.
Vừa đặt chân đến cửa ngôi biệt thự, Hoàng thấy bác Lăm đang bận rộn xách túi xách đi xăn xăn còn cô Thu bước chậm rãi đi ra.
– Anh về kịp lúc ông xã ơi!
– Em với chị Lăm đi đâu đây?
– Em đau bụng quá, chắc sắp sanh rồi ông xã ơi.
Cuối cùng rồi cô Thu cũng hạ sinh một đứa con trai cho Hoàng, hằng nhỏ cân nặng gần 3,6kg. Nó vui lắm, nhìn thấy mẹ tròn con vuông làm cho nó cũng quên hết chuyện buồn vừa qua.
Nắm chặt bàn tay cô, nó gửi gắm lời động viên mạnh mẽ đến cho cô. Nó đang ở đây, bên cạnh cô và con, nó sẽ là một người chồng một người cha tốt. Ánh mắt cô ngời sáng, cô tin vào Hoàng, tin vào tình yêu của chàng dành cho mình, cô tin vào sự lựa chọn khó khăn của cô đã được đền đáp xứng đáng.
Hạnh phúc không tự dưng đến. Hạnh phúc là cả một quá trình tranh đấu, từ trong tư tưởng cho đến quyết định, và thủy chung với sự lựa chọn của mình. Hạnh phúc đôi khi phải đánh đổi bằng những nỗi đau và nước mắt.
Cô vừa khóc, những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc. Nhìn vợ xúc động, nó cúi xuống hôn lên trán nàng một nụ hôn âu yếm vừa nhìn đứa bé nằm nép sát bên vợ mình. Khóe mắt nó cay cay vì niềm vui như vỡ oà thành những giọt nước tinh khiết trên tuyến lệ trào ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo Thu |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ lỗ đít, Đụ máy bay, Đụ mẹ bạn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm đít, Truyện sex cô giáo, Truyện sex dài tập, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 18-06-2024 14:13:40 |