Chinh phục gái đẹp – Chương 7
– Này… cha chị nói chị dẫn em đi dạo, chị đem em kéo đến nơi này làm cái gì, chỗ gì mà vắng lặng tiêu điều như vậy a, đây cũng không phải là núi đúng nghĩa nữa, núi gì mà trơ trụi thấy gớm…
Đinh Nhị Cẩu xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt là một mảnh hoang vu, đối diện đỉnh là một dãy núi nhưng hình như đã bị khai phá tan hoang rồi…
– Nơi này chính là nơi khai thác quặng sắt của Tạ thị, theo dự đoán, cao lắm là thêm một năm, cái mỏ sắt này sẽ cạn hết, dãy núi quặng này đã chứng kiến tập đoàn sắt thép Tạ thị từ thuở ban đầu còn non trẻ cho đến khi lớn mạnh như bây giờ, chỉ là bây giờ, sắt thép Tạ thị bắt đầu đi xuống dốc rồi.
Tạ Phương Quỳnh có chút thương cảm nói.
– Nhìn nơi này giờ giống như bãi tha ma vậy, bị tàn phá lợi hại như vậy.
Đinh Nhị Cẩu bĩu môi nói.
– Em nói cái gì?
Tạ Phương Quỳnh lườm Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Em muốn nói cái chỗ này sau này cứ bỏ mặc thế này sao? Sắt thép Tạ thị cũng quá độc ác đi, nếu tiếp tục như thế này, nơi đây chẳng phải là hoang tàn tan nát chẳng còn gì cả…
– Đây cũng là vấn đề khó xử của sắt thép Tạ thị, trước đấy thì mấy đời quan viên bản địa nể tình mặt mũi của sắt thép Tạ thị đã có cống hiến mang lại nguồn thu thuế rất lớn, nên còn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ thị trường sắt thép trong nước không còn được tốt lắm, cho nên bên chính quyền cũng không còn giúp đỡ sắt thép Tạ thị nữa, hơn nữa cái chỗ này, nếu tập đoàn sắt thép Tạ thị sau khi ngưng khai thác thì phải xanh hóa trồng rừng lại, đây cũng là một số tiền lớn phải bỏ ra…
Tạ Phương Quỳnh ưu sầu nói ra.
– Ha ha… phải vậy thôi, như vậy đây là muốn sắt thép Tạ thị đem tiền kiếm được phải nôn ra bớt lại, cái công trình trồng rừng này chắc không dưới một tỷ nguyên tiền đâu…
Đinh Nhị Cẩu nhìn quanh diện tích nói ra.
– Đúng vậy a, cha chị đang cân đối lại chuyện này, nhưng thái độ thành phố rất kiên quyết, chị thấy là không có chỗ thương lượng rồi.
– Có thể lý giải được, đây là thủ đoạn quen dùng của bọn họ, lúc nhà chị phát triển tốt, bọn họ sẽ che chở cho nhà chị, đó là bởi vì có thể thu được nhiều thuế từ nhà chị, nhưng đến lúc thấy nhà chị không còn ổn nữa, thì sẽ thừa dịp nhà chị bệnh mà đòi mạng, làm như vậy bọn họ lại còn được mang tiếng là trả lại cho dân chúng một cái công đạo…
Đinh Nhị Cẩu lý giải cách làm của quan viên Kinh Sơn.
– Có phải là ai làm quan cũng đều hư hỏng tính toán theo kiểu như vậy phải không?
Tạ Phương Quỳnh xoay mặt trừng mắt Đinh Nhị Cẩu, ánh mắt rất hung ác, tựa như Đinh Nhị Cẩu trả lời mà không tốt thì sẽ đem hắn đẩy xuống vực núi vậy.
– Không xấu thì sao làm quan được chứ, chị không biết làm quan là phải có hai cái cửa, một cái là nói chuyện lương thiện, một cái khác đương nhiên là ăn thịt người.
Đinh Nhị Cẩu nhìn Tạ Phương Quỳnh rồi nói.
– Cho nên vì như thế nên chị đã cùng cha thương lượng, quặng sắt Kinh Sơn xem như là đã xong, không thể làm tiếp được rồi, bây giờ lợi nhuận chỉ còn là kiếm gì khác đầu tư, tiền cũng tới nhanh hơn, với lại cũng không cần cùng với cái đám vương bát đản kia qua lại liên hệ, cũng sẽ bớt lo hơn…
– Chị sai rồi, làm đầu tư cũng đâu là chuyện dễ dàng như vậy, hơn nữa, nhà chị không làm sắt thép thì có thể làm cái gì khác đây chứ, ví dụ vẫn có thể chuyển qua chế tạo linh kiện bằng sắt thép, các ông chủ lớn như nhà chị, nếu như ai cũng chỉ thấy cái lợi ích trước mắt là thấy cái gì có lời thì bỏ tiền đầu tư để nhanh kiếm tiền, mà không chịu làm về công nghiệp, thì quốc gia làm sao mà có tiền đồ, nhà chị phải có chút ý thức phải có trách nhiệm với xã hội chứ?
– Cái rắm ý thức trách nhiệm, các ngươi đối với nhà chúng ta có trách nhiệm sao? Dựa vào cái gì để mà chúng ta phải tận lực có trách nhiệm với các ngươi?
Tạ Phương Quỳnh không để ý tới luận điệu Đinh Nhị Cẩu, từng bước trơn trượt đi xuống chân núi, Đinh Nhị Cẩu theo thật sát sau lưng nàng.
Đây là một chỗ sườn núi nhỏ không có gì nguy hiểm, nhưng bởi vì bị khai thác lâu nay, khắp nơi đều là đất đá bị đào bới nằm loạn ra trên mặt đất, sơ ý một chút thì dễ dàng bị té ngã bị thương, cho nên Đinh Nhị Cẩu theo thật sát Tạ Phương Quỳnh sau lưng, hắn sợ nàng bị vấp đá…
– Đến Hồ Châu đi, chị là một nhân tài về kinh doanh, không làm về công nghiệp thì cũng đáng tiếc, không phải là em xem thường chị, chuyển qua chuyên làm đầu tư, thì không phải là thế mạnh của chị, bất quá nếu quả thật chị muốn như vậy, em có thể giới thiệu cho chị một người, đến lúc đó các người trao đổi tâm sự.
– Ai vậy? Làm chuyên về đầu tư?
Tạ Phương Quỳnh hỏi.
– Vâng… tổng giám đốc Dương Phụng Tê của tập đoàn đầu tư Bàn Thạch, chị có hứng thú không?
– Đầu tư Bàn Thạch? Em thật sự biết cô ấy sao?
Tạ Phương Quỳnh kinh hỉ, quay đầu lại tới muốn tới gần Đinh Nhị Cẩu để hỏi thêm, không có chú ý dưới chân, thoáng cái bị hụt chân, té nhào vào trong ngực Đinh Nhị Cẩu, nếu Đinh Nhị Cẩu không phản ứng nhanh, lần này Tạ Phương Quỳnh có thể bị té dập đầu…
– Ai ui… đau chết mất.
Đinh Nhị Cẩu chậm rãi ngồi xổm xuống, đem Tạ Phương Quỳnh ngồi trên mặt đất quan sát cổ chân của nàng.
– Hình như là bị trật rồi, làm sao bây giờ? Bằng không để em giúp chị xem thử một chút, để lâu sợ là bị ảnh hưởng còn trầm trọng hơn.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Đừng đau lắm… cứ đem chị về xe, đi tìm thầy thuốc a.
Tạ Phương Quỳnh đau đến nước mắt muốn rớt xuống.
– Tìm thầy thuốc ở đâu bây giờ, nơi này cách nội thành hơn mấy chục cây số đấy, cho dù là có trở về, thì cũng sẽ bị sưng lên, để em xem… chậm một chút… chậm một chút.
Đinh Nhị Cẩu lấy giày của Tạ Phương Quỳnh cởi ra, nhẹ nhàng cũng cỡi cái tất chân ngắn, bàn chân phấn nộn trắng nõn nhỏ liền lộ ra, hôm nay thời tiết cũng khá tốt, không phải rất lạnh…
Đinh Nhị Cẩu cẩn thận nhìn qua một chút, dựa vào kinh nghiệm thời còn ở quê của hắn thì đã bị trật khớp rồi, bẻ lại về vị trí cũ là xong, chỉ cần trong lúc nàng lơ đãng nhanh chóng vặn thì có thể, vì vậy một bên xoa xoa nhè nhẹ, một bên tìm tư thế chờ cơ hội thích hợp.
– Ai ai… em sờ đã đủ chưa?
Tạ Phương Quỳnh nhìn xem thằng này cứ ôm chân của mình sờ tới sờ lui, vừa rồi vì bất ngờ đã bị hắn sờ soạng rồi, lần này không thể mất mặt, để cho hắn lợi dùng thêm lần nữa…
– Em thấy là không ổn rồi, nếu không như vậy đi, em cõng chị đi lên, chúng ta đến xe rồi tính.
– Vậy được rồi… chỉ có thể là như vậy.
Tạ Phương Quỳnh nhìn Đinh Nhị Cẩu, nghĩ thầm không chữa được còn giả vờ cứ sờ soạng lâu như vậy, rõ ràng là lại muốn chiếm tiện nghi mình…
Thế nhưng ngay lúc nàng vừa mới mắng thầm Đinh Nhị Cẩu, thì hai tay của Đinh Nhị Cẩu đột nhiên phát lực, hắn nhanh như chớp đã lắc lấy khớp chân của nàng rồi.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 7 tại nguồn: https://truyensexngan.net
– Thế nào… chị thử xem còn đau nhiều không?
Đinh Nhị Cẩu giờ đem chân của Tạ Phương Quỳnh để tại trên đùi của mình, bảo nàng hoạt động chân một chút thử xem.
– Ai… tại sao không nói trước, làm chị sợ muốn chết…
Tạ Phương Quỳnh oán giận, nhưng khi động chân, thì có cảm giác tốt hơn nhiều, chứ không phải đau thốn như vừa rồi…
– Nói cho chị biết trước, chị đề phòng làm căng cứng cái chân, lúc đó thì khó làm lắm, chỉ có xuất kỳ bất ý như vậy thì hiệu quả trị liệu mới tốt nhất…
– Hừ… chắc là trước kia không ít lần chữa cho đàn bà con gái, xem kỹ thuật của em thật là thuần thục, có phải là cứ gặp chân của phụ nữ là liền muốn kiểm tra?
Tạ Phương Quỳnh giễu cợt với Đinh Nhị Cẩu nói.
– Không có… từ trước mãi cho tới bây giờ, em chỉ chữa cho Tiểu Hoa nhà của em một lần bị què chân mà thôi, nhưng lần đó không quá thành công, vì tình huống khác với chị…
Đinh Nhị Cẩu nghiêm túc nói.
– Tiểu Hoa? Là ai vậy? Chị không nghe nói trong nhà của em còn người?
Tạ Phương Quỳnh nghi ngờ hỏi, một bên lắc lắc hoạt động cổ chân tại trên đùi Đinh Nhị Cẩu.
– À… đó là con chó cái mà em nuôi, nó rất…
Đinh Nhị Cẩu đắc ý nói ra, nhưng lời chưa nói xong, thì Tạ Phương Quỳnh liền co đầu gối lên, chân của nàng chuẩn bị đạp Đinh Nhị Cẩu, vừa vặn khi nàng nâng lên đầu gối lên đã bị Đinh Nhị Cẩu nắm bắt được mắt cá chân, từ góc độ này, đôi mắt Đinh Nhị Cẩu cũng đúng lúc cùng cặp bắp đùi của Tạ Phương Quỳnh song song.
Dưới ánh mặt trời chiếu thẳng vào, chân của Tạ Phương Quỳnh càng thêm trắng nõn, từng mạch máu nhỏ li ti đều có thể nhìn nhìn thấy, tựa như là làn da là trong suốt, không thể nghi ngờ cái góc độ này bây giờ là cực kỳ tốt, từ nơi này nhìn thẳng dễ dàng xuyên thấu đến chính giữa hai chân của Tạ Phương Quỳnh, nhìn càng thêm xa hơn chút, hắn từ từ bắp đùi gốc có mấy đầu lông đen nhánh, dán tại ở nơi đường viền cái quần lót tinh nghịch run rẩy, từ nơi cái bánh bao thịt phình lên trùm lên là một thảm cỏ đen ẩn hiện, có vẻ nghe thấy được một chút mùi vị khác thường, từ chỗ chính giữa khe thịt đó, đã có một mảnh ẩm ướt còn đọng lại, hiển nhiên lúc nãy ở trên xe khi hắn dùng tay sờ soạng bên trong âm đạo của nàng trêu đùa, thì cái bánh bao thịt kia bị kích thích hưng phấn trào ra chất lỏng thấm vào trên cái quần lót hiện giờ đã đang khô dần lại tao nên màu đậm hơn trên làn vải mỏng, sau khi thấy được cảnh tượng chỗ đó của Tạ Phương Quỳnh, Đinh Nhị Cẩu hưng phấn có chút phát run lên.
Tạ Phương Quỳnh cũng nhìn thấy trong đôi mắt Đinh Nhị Cẩu tràn đầy lửa nóng, trong lòng nàng cũng nhảy dựng:
– Em đang nhìn cái gì đó…
Tạ Phương Quỳnh giọng điệu mặc dù có chút nghiêm nghị, nhưng làm cho Đinh Nhị Cẩu thấy có chút kỳ quái chính là, lúc Tạ Phương Quỳnh nói lời này trong đôi mắt lại lộ ra một đôi mắt to ngập nước, không tránh khỏi lộ ra một chút ánh mắt kích thích, dạng như vậy, không giống như trách cứ mà lại giống như có chút cổ vũ, lời nói nhẹ nhàng, trên trán Đinh Nhị Cẩu thoáng cái chảy ra mồ hôi…
– Chị à… em còn có thể nhìn gì khác a…
Nghe được Đinh Nhị Cẩu vừa nói như vậy, Tạ Phương Quỳnh nhìn hắn không chuyển mắt, trên khuôn mặt đẹp cũng không biểu lộ gì khác thường…
– Quá mức… thả chân chị ra, để chị mang giày vào, chúng ta trở về đi.
Tạ Phương Quỳnh lườm Đinh Nhị Cẩu, mặt nàng đỏ bừng, hôm nay ngắn ngủi trong vòng mấy giờ bị thằng này chiếm được tiện nghi nhiều lần…
Đinh Nhị Cẩu đành cười cười, không có lên tiếng, yên lặng để nàng mang cái tất chân vào, sau đó lại thận trọng mang giày cho nàng, toàn bộ quá trình hắn không nói một câu, lại làm cho Tạ Phương Quỳnh cảm thấy không quen, cho nên khi hắn vịn nàng đứng lên, không nhịn được lên tiếng:
– Sao lại im lặng như vậy, đừng nói là em cảm thấy ngượng ngùng chứ?
Tạ Phương Quỳnh lớn tuổi hơn Đinh Nhị Cẩu khá nhiều, cho nên nói tới nói lui cũng là thẳng thắn dễ dàng, tựa như thùng thuốc súng vậy.
– Cũng không phải là vậy, nói thật em tới Kinh Sơn, thật tình là muốn khuyên chị đến Hồ Châu đầu tư xây dựng xí nghiệp, nhưng bây giờ em đã sợ hãi rồi…
Đinh Nhị Cẩu xoay người nhìn Tạ Phương Quỳnh nói ra.
– Vì cái gì?
– Bởi vì em phát hiện ra, từ khi chia tay ở thành phố Bạch Sơn, em cứ cho rằng lúc kia đối với chị chỉ là một loại tình cảm mông lung, lúc đó em còn chưa hiểu được rõ cảm tình của mình, nghĩ rằng chỉ qua một thời gian ngắn thì sẽ quên đấy, nhưng lúc này đây, em mới cảm thấy được cái cảm tình này là chân thật.
– Ai… đàn ông nào cũng nói lời như vậy, những lời như thế này thì phụ nữ nào cũng đều thích nghe, nhưng Trọng Hãi thì chưa từng có nói chị như vậy, bằng không có thể chúng ta cũng sẽ chưa ly hôn.
– Em cùng với anh ấy thì không giống nhau, Trọng hãi thì dựa vào thế lực trong gia tộc lập nghiệp, còn em thì chỉ là vào tự chính mình cùng với phụ nữ mà lập nghiệp, nếu miệng mà không ngọt, thì sẽ có người phụ nữ nào sẽ thích em đây này.
Đinh Nhị Cẩu có vẽ tự giễu mình nói.
– Thôi đi… dựa vào phụ nữ lập nghiệp sao? Vậy nói cho chị nghe một chút đi, em dựa vào người phụ nữ nào vậy? Chị thấy em chỉ là dựa vào cái miệng lập nghiệp thì đúng hơn…
Tạ Phương Quỳnh thử đi vài bước, tuy nhiên vẫn còn có cảm giác còn đau.
– Đường này không dễ đi, để em cõng chị lên đi…
– Ừ… vậy cũng được, vốn là chị có việc nên muốn đi đến quặng mỏ nhìn xem đấy, nhưng mới đến nơi đây thì bị như thế này, giờ quay trở về.
Tạ Phương Quỳnh còn hơi ngượng ngùng, thì đã bị Nhị Cẩu hai tay ôm lấy hai bên cái mông đẫy đà tròn xoe dùng sức nâng nàng lên lưng mình, dọc trên đường đi, hai bàn tay của hắn ăn mặn không ngừng ve vuốt lấy khe mông của nàng, nhưng không hiểu vì sao, Tạ Phương Quỳnh cũng mặc kệ cho hắn làm càn mà không có phản ứng gì chỉ một mực im lặng, đến khi khi đã ngồi vào trong xe, thì bên dưới cái quần lót của nàng đã ướt đẫm dịch nhờn tiết ra rồi, nàng đã hiểu ra một điều, nếu hắn thật sự dám muốn thân thể nàng, có thể là nàng cũng không hề từ chối…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp – Chương 7 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 14-06-2024 18:16:18 |