Căn nhà nhỏ
Từ khi tôi bắt đầu lên Sài Gòn theo học một trường trung cấp nghề về điện tử, ba mẹ đã đầu tư mua cho tôi một căn nhà nhỏ ở quận 6. Căn nhà nằm trong một con hẻm ở đường Hậu Quỳnh. Gần quán bar cafe 4 trong 1. Đó là một căn nhà trệt, khá vuông vức và nhỏ nhắn. Gồm một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp, một nhà tắm và toilet chung. Phía trước nhà có một khoảng sân tráng xi măng nhỏ hẹp, vừa đủ để hai hoặc ba chiếc xe máy và dùng làm sân phơi quần áo. Phía sau nhà giáp lưng với một căn nhà khác, cách nhau một con đường bề ngang chừng gần một mét, cây cối mọc um tùm. Con đường này cụt ở một đầu. Chỉ có vai trò là khoảng cách giữa hai dãy nhà nên không dùng để đi lại. Vì vậy nó không sạch sẽ mấy, đây đó vương vãi rác thải của hai dãy nhà tiện tay vứt ra sau.
Một căn nhà như thế là một thế giới quá tuyệt vời dành cho tôi giữa lòng thành phố ồn ào và náo nhiệt này. Tôi sống thoải mái và tự do, hơi bề bộn một chút. Bàn học của tôi để trong phòng ngủ, kèm một kệ sách bên trên. Trên đó tôi chất đầy những truyện, các loại sách kiến thức, linh tinh. Có những ô không để sách thì tôi để những thứ tạp nham trên đó. Chẳng hạn như một chiếc xe chạy bằng dây cót, những bức tượng nhỏ nhắn vui vui, một bình hoa giả mà bụi bám thành từng lớp, dày lên theo từng ngày. Còn sách vở tôi để trên bàn học. Bàn rộng nên ngoài sách vở, tôi cũng quăng tất cả những gì liên quan đến việc học hành lên đó: một cái đồng hồ, mỏ hàn, nhựa thông, cuộn chì, cây hút chì, tuốc nơ vít, băng keo điện, dao, kéo… Còn ti vi và cái máy vi tính thì để ngoài phòng khách, gần cửa ra vào. Nhà có hai giường, một trong phòng ngủ và một ngoài phòng khách. Ở đâu cũng có thể nằm được, lúc thì tôi ngủ ở giường trong, lúc thì tôi ngủ ở giường ngoài.
Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi êm đẹp. Hệ trung cấp của tôi học trong hơn hai năm rưỡi. Tôi sống ở căn nhà này đã được gần tròn hai năm. Cũng là hai năm dùi mài mỏ hàn ở trường trung cấp. Đến hết hè năm thứ hai thì nhà có thêm một nhân khẩu mới. Một cô em họ của tôi tên Quỳnh từ Bình Dương lên học khoa tiếng Anh của trường Đại học Ngoại Ngữ – Tin học thành phố Hồ Chí Minh. Còn gọi là HUFLIT. Tôi và Quỳnh đã gặp và chơi với nhau từ nhỏ, tuy rằng chẳng thường xuyên lắm. Lần cuối tôi gặp Quỳnh cũng phải cách đây hơn năm năm rồi. Bởi vậy ngày đầu tiên gặp lại Quỳnh tôi gần như khá ngỡ ngàng. Quỳnh đã lớn hẳn, mái tóc uốn quăn nhẹ, dài ngang lưng. Khuôn mặt trắng trẻo, chứa một chút nét bầu bĩnh và một chút nét thon thon. Thân hình cân đối, cái eo thon được tô điểm bởi cái áo thun hơi bó. Vòng ba tròn trĩnh một cách vừa phải, được ôm gọn bởi chiếc quần Jean Blue, cân đối với thân hình. Đặc biệt nhất là bộ ngực của Quỳnh. Tuy người thon gọn, nhỏ nhắn nhưng bộ ngực lại căng tròn. Hằn lên trong chiếc áo thun cài cổ là cái áo ngực ôm ấp một nữa bộ ngực. Phần trên ngực là làn da mềm mại, tiếp xúc trực tiếp với áo thun, căng tròn, phập phồng theo hơi thở.
Việc đầu tiên là phải sắp xếp vị trí sinh hoạt cho riêng từng người. Vì mọi đồ đạc của tôi đều tập trung trong phòng ngủ nên tôi chọn phòng ngủ là tổ ấm của mình. Còn Quỳnh nằm ở chiếc giường ngoài phòng khách. Giường nào cũng đều trải nệm Kim đan nên chất lượng nằm là như nhau. Tôi mua thêm một chiếc bàn học cho Quỳnh để sát giường. Quỳnh mua thêm một tủ quần áo loại tự xếp và một cái hộp nhựa nhiều ngăn để đựng đồ linh tinh.
Lúc ra ngoài Quỳnh hay mặc quần Jean và áo thun hoặc áo sơ mi cách điệu. Lúc ở nhà Quỳnh hay mặc những bộ đồ bộ bằng thun hoặc bằng vải. Có điều tôi để ý lúc ngủ Quỳnh vẫn mặc luôn áo ngực để đi ngủ, chứ không cởi ra. Mặc dù qua sách báo tôi biết rằng khi đi ngủ nên cởi đồ lót ra để cơ thể được thư giãn và thoải mái, mang lại giấc ngủ ngon và sâu hơn. Tôi nghĩ chắc có lẽ Quỳnh còn ngại nên không cởi áo. Mà như vậy thì thật không tốt cho cơ thể chút nào. Tôi cũng thấy thật ái ngại cho Quỳnh.
Nhưng rồi một hôm tôi phát hiện ra một điều thú vị. Số là sáng nọ, Quỳnh đi học, còn tôi được nghỉ học ở nhà. Tôi thức dậy, ra giường ngoài nằm ườn ra, mở tivi xem. Chuyển hết kênh nọ qua kênh kia cũng kiếm được một kênh đang chiếu một bộ phim ưng ý để xem. Tivi truyền hình cáp thì có nhiều kênh thật, nhưng việc kiếm được một kênh để coi đôi khi là cả một vấn đề. Có khi chuyển kênh từ đầu tới cuối cũng chẳng có gì để xem. May mắn sáng nay lại có kênh xem được. Thế là tôi kéo cái gối ôm qua để ôm. Cái gối ôm thơm phảng phất mùi con gái.
Mùi con gái là một thứ mùi kỳ lạ. Ta không định nghĩa chính xác được nó là mùi gì nhưng bản năng mách bảo ta rằng đây chính là mùi con gái. Đồng thời tôi kéo thêm một cái gối kê để kê đầu cao lên, xem tivi cho dễ. Vừa kéo cái gối kê ra khỏi vị trí của nó thì tôi bắt gặp một cái áo ngực của Quỳnh nằm dưới vị trí của cái gối. Tôi vở lẽ ra một điều. Thì ra không phải Quỳnh mặc áo ngực đi ngủ mà khi trong nhà đã tắt điện đi ngủ hết rồi thì Quỳnh mới cởi áo ngực ra. Tôi thở ra một cách khoan khoái, trút được cái gánh nặng mà bấy lâu nay tôi có hơi lo lắng cho Quỳnh.
Rồi vì tò mò, tôi cầm cái áo ngực lên xem thử. Cái áo gắn size 75B. Áo ngực phụ nữ có hai chỉ số để nói về kích cỡ của nó. Con số đầu là để chỉ vòng ngực. Tính theo cm hoặc inch. Một inch tương đương 2,54 cm. Con chữ cái phía sau là cúp, để chỉ độ to của bầu ngực. Cùng một vòng ngực, nhưng người có bầu ngực nhỏ thì chọn cúp A, người có bầu ngực to hơn thì chọn cúp B. Như vậy vòng ngực của Quỳnh là khoảng 75cm. Tôi thầm nhủ nhìn bộ ngực của Quỳnh to như vậy thì mang cúp B là quá chính xác rồi. Thích thú với phát hiện của mình, tôi xem hết bộ phim một cách khoan khoái rồi trả cái áo ngực cùng chiếc gối về vị trí ban đầu của nó.
Sống chung nhà được vài tháng nhưng dường như giữa tôi và Quỳnh vẫn còn một chút khoảng cách gì đó. Hai đứa ít khi nói chuyện với nhau. Nếu có chỉ là khi phải nói những gì cần thiết. Một hôm, khi Quỳnh đang ngồi học bài ở bàn học thì tôi bước ra nói với Quỳnh về chuyện tiền nong. Vì mỗi đầu tháng tôi phải thông báo cho Quỳnh biết số tiền cần thiết chi tiêu trong nhà. Từ khi Quỳnh đến ở, chúng tôi chia đôi tiền điện, tiền nước, tiền truyền hình cáp, tiền điện thoại và tiền ADSL.
Nghe xong, Quỳnh đặt cây viết chì bấm xuống bàn và lấy ví đưa tiền cho tôi. Cây viết chì bấm Quỳnh vừa đặt xuống đã được tháo tung đầu và đuôi bút. Trong phút chốc tôi hiểu ngay vấn đề mà Quỳnh đang gặp phải: cây viết chì bấm này chắc là đang bị kẹt ngòi. Tôi có hứng thú với viết chì bấm từ lúc còn học trung học cơ sở. Tôi sưu tầm tất cả những chủng loại viết chì bấm mà tôi bắt gặp.Mỗi kiểu tôi phải mua bằng được một cây. Tôi có vài cây rất đặc sắc. Một cây nhìn bề ngoài trông y hệt bút bi, chỉ khi bấm đuôi xuống ta mới biết đó là chì bấm. Một cây xanh long lanh như một hòn đá sapphia dài, chiếu lấp lánh khi có tia sáng chiếu vào. Một cây có hình dạng một khẩu súng lục hầm hố, kiểu như hộp quẹt dưới dạng súng lục vậy. Một cây có bề ngoại mềm mại như cục tẩy…
Đi kèm với cây viết chì bấm là ngòi chì. Tùy theo kích cỡ của cây chì bấm mà có các cỡ của ngòi chì tương ứng như 0,5cm – 0,7cm – 0,9cm. Nếu không chú ý hợp cỡ với nhau thì sẽ không dùng được và có thể dẫn tới việc kẹt ngòi. Vấn đề kẹt ngòi vẫn thường xảy ra mặc dù ta dùng đúng cỡ chăng nữa. Vì còn tùy thuộc vào chất lượng ruột viết và độ cứng, mềm, dẻo của ngòi chì. Loại ngòi chì ưa thích của tôi là Real Soft của hãng BG. Nó viết rất êm và tạo ra nét viết màu đen tuyền rất đẹp. Vì có hứng thú với chì bấm như vậy nên tôi cũng là một chuyên gia sửa chì bấm hàng đầu. Trong lớp tôi luôn là sân ga cuối cùng nhận các cây chì bấm bị kẹt ngòi vô phương cứu chữa. Trong mười người dùng chì bấm thì có khoảng năm người là biết sửa vấn đề kẹt ngòi. Trong năm người biết sửa vấn đề kẹt ngòi thì có khoảng một, hai người biết sửa tới mấu chốt của vấn đề.
Thực ra không có gì phức tạp. Nó nằm ở chỗ tinh tế của mỗi cá nhân. Hãy lấy một cây chì bấm, tháo đầu và đuôi nó ra. Đa số đều sẽ lộ ra ở đầu ruột viết một cái vòng sắt, bao lấy ba phần của ruột viết bị chẻ ra. Ấn đuôi viết xuống một mặt phẳng cứng để phần đầu nhô lên. Tuột cái vòng sắt xuống để ba phần của ruột viết toe ra. Thỉnh thoảng tôi tưởng tượng hơi bậy một chút giống như lúc ta tuột đầu da bao quy đầu xuống vậy. Tuột xong ta làm sao để làm sạch những mãnh vụn của ngòi chì bể ra trong cái phần toe ra đó. Vì cấu trúc chuyển động của ngòi chì sẽ khiến ngòi chì bị mắc lại và vỡ ra ở ngay khúc mắc cái vòng sắt này. Đến đây thì năm trong số mười người dùng chì bấm sẽ làm được. Nhưng tài năng của một hoặc hai trong năm người đó sẽ tỏa sáng vào lúc dù đã làm sạch rồi nhưng cây chì vẫn còn bị kẹt ngòi. Lý do là có những mảnh vụn kẹt sâu ở trong cái chảng ba đó mà bằng mắt thường ta không nhìn tới được. Lúc ấy hãy lấy cục gôm ở đuôi bút thường có gắn một que thông bằng sắt để thông nòng cho nó. Hoặc một cái gì tương tự cũng được. Và thường chúng ta sẽ cảm nhận một cảm giác bị chắn ngang cứng lại khi thực hiện động tác thông. Ấy là do một mảnh chì nằm quay ngang sâu ở bên trong kiểu như ta dùng một khúc củi cứng chèn ngang họng con cá sấu vậy. Dùng lực ấn cho nó vỡ ra đến khi thông hoàn toàn và đó là lúc một hoặc hai người ấy nhận được sự ngưỡng mộ của thân chủ cây viết. Tình trạng cây viết của Quỳnh cũng vậy. Sau khi trổ tài, tôi nhận được một nụ cười tươi tắn và một ánh mắt ngưỡng mộ từ phía Quỳnh.
Sau lần đó, tôi và Quỳnh có vẻ thân thiết hơn. Trò chuyện nhiều hơn. Một ngày, Quỳnh rủ tôi chạy tập thể dục buổi sáng. Dậy sớm đi học đối với tôi không quá khó khăn, nhưng dậy thật sớm để tập chạy bộ, rồi còn về kịp tắm rửa để đi học thì đối với tôi là cả một vấn đề. Nhưng dù sao tôi cũng không từ chối được vì chẳng có cái lý do thuyết phục nào. Ngày đầu tiên dậy tập chạy bộ thật là buồn ngủ. Nhưng phải cố mà rửa mặt cho tươi. Thay quần áo phù hợp. Mang đôi giày thể thao màu trắng có viền đỏ hiệu Asia mà tôi mua cho Quỳnh và tôi mỗi người một đôi. Bước ra ngoài, tôi cảm nhận một thế giới khác hẳn cái thế giới mà tôi vẫn biết. Yên ắng, nhẹ nhàng và thật trong trẻo. Tôi và Quỳnh đi bộ một lúc rồi bắt đầu chạy chậm. Chạy một lúc rồi đi bộ. Rồi lại chạy chậm. Tôi nhận ra mỗi khi chạy, bộ ngực của Quỳnh đung đưa lên xuống trông thật đẹp, thật gợi cảm. Được hai mươi phút thì cả hai đứa đều thấm mệt, lưng áo đã thấm mồ hôi. Cảm giác thật lạ khi ta dậy sớm và tập chạy bộ, ra mồ hôi như thế. Cảm giác như ta đã tận dụng một cách đúng đắn khoảng thời gian mà ta được ban cho với cuộc sống này.
Quỳnh thường học buổi sáng. Buổi chiều nghỉ. Thỉnh thoảng có học buổi chiều. Buổi tối đi học thêm về đồ họa. Quỳnh có năng khiếu và sở thích về đồ họa trên máy tính. Chiều hôm đầu tiên dậy sớm tập thể dục ấy. Lúc tôi về nhà thì Quỳnh đã đi học đồ họa rồi. Như thường lệ, tôi cất cặp rồi vào phòng tắm rửa mặt. Nhìn vào lavabô, tôi chợt thấy một cái gì đó thật lạ. Tôi cầm lên xem. Một chiếc quần lót con gái. Cái quần lót màu hồng nhạt. Có viền ren nhỏ. Đính một cái nơ ở phía trước lưng quần. Tôi lại thấy một cái mùi ngai ngái. Cái mùi từ chiếc quần lót của Quỳnh. Sau một thoáng bối rối tôi xâu chuỗi sự kiện: Quỳnh thường giặt quần Jean bằng máy giặt chung với tôi, còn đồ khác và đồ lót thì giặt trong lúc tắm, nếu vì bận mà không giặt đồ khác trong lúc tắm thì Quỳnh sẽ treo lên móc áo để đợi giặt chung bằng máy giặt, còn đồ lót thì lúc nào cũng giặt trong lúc tắm. Tôi nhìn lên móc áo, thấy đồ bộ mà Quỳnh mặc tối hôm qua và bộ quần áo tập thể dục sáng nay. Vậy là Quỳnh chỉ giặt riêng đồ lót. Mà giặt đồ lót thì bỏ vào trong lavabô giặt là tiện lợi hơn cả. Và vì một lý do nào đó, Quỳnh lại quên mất hoặc chưa kịp giặt. Nghĩ đến thế tôi nhặt cái quần lót màu hồng ấy bỏ lên cạnh của lavabô và rửa mặt. Tôi thầm nghĩ tới việc giặt giùm chiếc quần lót. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cầm lên đặt xuống vài lần rồi cũng quyết định giặt nó rồi đem phơi.
Khi đã ăn tối và tắm rửa xong xuôi là tám giờ. Tôi ngồi vào bàn học của mình. Lấy cái bản mạch của tivi từ trong cặp ra ngồi dò mạch. Được một chốc thì Quỳnh về. Thường thì người nào về trước sẽ nhìn ra cửa và hỏi người kia về rồi đấy à. Tôi hỏi Quỳnh ăn cơm chưa. Quỳnh bảo ăn rồi và đi thay quần áo. Đến gần mười giờ tôi nghe tiếng Quỳnh gọi. Có vẻ Quỳnh bị sốt thì phải, tôi sờ trán thấy nóng muốn phỏng tay. Còn Quỳnh thì cứ quấn chăn kín người và than lạnh. Chắc do hồi sáng tập thể dục ngày đầu tiên nên bị cảm lạnh đột ngột đây mà.
Tôi vội kiếm 1 viên Panadol cho Quỳnh uống. Chừng nửa tiếng sau Quỳnh vẫn không bớt sốt. Trán, tay và chân đều nóng hầm hập. Không biết làm sao tôi đành xách xe chạy vòng vòng đi kiếm nhà thuốc. Nhưng lúc gần mười một giờ đêm thì chẳng còn nhà thuốc nào mở cửa. Đang bối rối thì chợt nhớ tới mấy nhà thuốc đối diện bệnh viện Chợ Rẫy. Quả thật, tôi dễ dàng tìm được một nhà thuốc ở đó. Nghe tôi trình bày xong, chị bán thuốc lấy cho tôi mấy liều thuốc và dặn chườm khăn âm ấm sẽ giúp hạ sốt nhanh hơn.
Về đến nhà, cho Quỳnh uống một liều thuốc xong tôi nấu nước, pha ra âm ấm và nhúng một cái khăn để chườm lên trán cho Quỳnh. Cái động tác pha một chút nước ấm, một chút nước lạnh, thử. Rồi lại pha một chút nước ấm, một chút nước lạnh, thử. Cứ như tôi đang chăm sóc một em bé sơ sinh vậy. Xong tôi cứ ngồi đó, thỉnh thoảng lại kiểm tra xem có bớt sốt chút nào không. Gần mười hai giờ thì Quỳnh hạ sốt, mồ hôi túa ra như tắm. Tôi sờ trán, tay và chân Quỳnh đều toát mồ hôi. Tôi mừng vì công lao mình đêm hôm chạy đi mua thuốc cũng được đền đáp. Quỳnh cũng bảo Quỳnh hết lạnh và thấy đỡ hơn. Tôi nhẹ nhàng hỏi Quỳnh có muốn ăn gì không. Quỳnh bảo không muốn ăn gì, chỉ thấy nóng. Lúc này quần áo Quỳnh đã ướt đẫm mồ hôi. Tôi bảo để tôi lấy quần áo cho Quỳnh thay, rồi tôi mở tủ, lấy ra một bộ đồ ở nhà cho Quỳnh. Tôi đỡ Quỳnh ngồi dậy để thay đồ nhưng tay chân Quỳnh cứ xuội lơ ra. Tôi đành phải hỏi hay để tôi thay giúp cho. Quỳnh ngập ngừng một hồi rồi bảo tôi tắt đèn đi.
Trong bóng tối, tôi nhẹ nhàng kéo cái áo thun của Quỳnh lên, nhấc từng tay một luồn ra khỏi ống tay áo rồi kéo áo qua khỏi cổ. Quỳnh vẫn còn mặc áo ngực. Loại áo trơn không có ren, không có hoa văn. Tôi hỏi Quỳnh cởi luôn áo trong ra. Thấy Quỳnh không trả lời, tôi chần chừ một chút rồi đưa tay tìm cái móc khóa phía sau. Cái áo bật ra, tôi lại nhẹ nhàng luồn tay Quỳnh để lấy cái áo ngực ra. Quỳnh bỗng hơi khép hai cánh tay vào sát người. Không biết vì lạnh hay vì muốn che giấu đi hai bầu ngực căng tròn của mình. Nhưng dù Quỳnh có che tay và đèn đã tắt. Tôi vẫn nhìn được hai bầu vú của Quỳnh nhờ ánh sáng từ đèn đường hắt vô. Nó to, đẹp, nhìn thon và hơi ưỡn ra trước. Hai núm vú nổi rõ trên bộ ngực tuyệt đẹp này. Tôi nghĩ thiên thần cũng chỉ có bộ ngực đến thế này là cùng. Cái khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài vài giây vì tôi phải nhanh chóng tròng cái áo mới vào cho Quỳnh rồi đỡ Quỳnh nằm xuống. Tiếp đến tôi kéo nhẹ quần dài xuống cho đến khi tụt hết ra và tròng cái mới vào. Quỳnh hình như chỉ mặc một loại quần lót. Loại có viền ren nhỏ, xinh xắn, có đính nơ ở phía trước lưng quần.
Vài ngày sau Quỳnh khỏi bệnh. Có lẽ do chuyến tập thể dục đầu tiên gây ra sự cố như vậy nên hai đứa không dậy tập chạy bộ nữa. Hai đôi giày mới dùng được một lần cũng phải đem xếp xó.
Thấm thoát mà tôi đã đi làm được hai năm và Quỳnh cũng gần tốt nghiệp. Trong những năm qua, sau cái đợt bệnh đó, tôi và Quỳnh nói chuyện với nhau ở một mức độ bình thường trở lại. Thỉnh thoảng Quỳnh vẫn có bạn đến chơi. Trong đó đứa tôi hay gặp nhất là Thùy Dương. Thùy Dương da rất trắng. Tóc duỗi thẳng. Khuôn mặt nhìn cũng khá xinh. Nhưng không hiểu sao mỗi lần tiếp xúc, tôi chỉ kết luận hai từ về Thùy Dương mà cảm giác của tôi mách bảo thế này: lạnh lẽo. Thùy Dương rất hay qua nhà tôi và ở lại học bài, trò chuyện với Quỳnh. Có lần tôi thức lúc 4h sáng mà thấy hai đứa vẫn còn thức rì rầm. Tôi chỉ biết chép miệng: bà tám thật.
Thực lòng mà nói Thùy Dương cũng là con người đặc biệt. Hiểu biết nhiều. Bạo dạn. Có cách trò chuyện kỳ lạ và cũng dễ cuốn hút. Nhưng cách trò chuyện ấy đôi khi lại “xịt keo” tôi vậy. Một ngày nọ, Thùy Dương qua nhà tôi lúc Quỳnh chưa về. Khi ấy tôi đang xem phim trên HBO. Nhân vật nữ trong phim có cặp ngực khá đẹp. Thấy vậy Thùy Dương hỏi tôi:
– Anh có thích con gái ngực to vậy không?
Câu hỏi bất ngờ nên tôi ậm ờ:
– Ừm, cũng thích
Thùy Dương lại hỏi tiếp:
– Vậy là anh thích con Quỳnh à, ngực nó cũng to đấy.
Tôi ú ớ:
– Ơ, đâu có.
Thùy Dương xích sát lại gần tôi, hỏi nhỏ:
– Này, anh đã nhìn thấy ngực của nó chưa?
Tôi đành phải nói dối:
– Tất nhiên là chưa rồi.
Thùy Dương cười hi hi kiểu như chọc quê tôi. Tôi chợt cảnh giác:
– Sao Thùy Dương lại cười?
Thùy Dương trả lời ỡm ờ:
– Ngực con Quỳnh ấy, nhìn đẹp lắm đó.
Tôi đã lỡ phóng lao phải theo lao, nên hỏi tiếp:
– Sao Thùy Dương biết đẹp?
Thùy Dương trả lời ngay:
– Ngày nào mà em chẳng thấy
Tôi cũng hỏi ngay:
– Làm sao mà thấy?
Thùy Dương vẹo đầu ra dáng suy nghĩ:
– Vậy đi, anh làm theo những gì em nói nhá
Theo lời Thùy Dương nói thì tôi ra khỏi nhà, kiếm một chỗ gửi cái xe máy của tôi, rồi kiếm một chỗ uống nước gần nhà mà ngồi đợi. Một lúc sau thấy Quỳnh về. Nhưng Quỳnh không thấy tôi. Một lúc nữa Thùy Dương nhắn tin qua điện thoại cho tôi bảo tôi về nhà gấp. Tôi đi lại nhà, Thùy Dương ra mở cửa rồi bảo tôi nấp vào trong phòng ngủ. Đoạn tắt hết đèn Neon trong nhà, chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ mà thôi. Tôi ở trong phòng một lúc thì Quỳnh bước ra từ phòng tắm. Vừa nhìn thấy Quỳnh là tôi đã sững sờ cả người. Quỳnh chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót màu trắng. Cả một thân hình tuyệt mỹ đi ngang qua cửa phòng ngủ với cái nhìn không chớp mắt của tôi. Với ánh đèn ngủ yếu ớt, tôi nhìn ra ngoài phòng khách mà không sợ ai trông thấy. Tôi lại càng sững sờ hơn khi thấy Thùy Dương đang ngồi trên giường, hai tay ôm lấy cái thân hình của Quỳnh đang đứng bên cạnh giường, miệng ngậm vào một bên vú của Quỳnh. Quỳnh khẽ ưỡn mình, thoát ra những tiếng rên khe khẽ. Thùy Dương càng ngày bú càng mạnh, phát ra những âm thanh đặc trưng khi một đôi môi đang ôm ấp một bầu vú. Bỗng Thùy Dương dừng lại, lấy ra một mảnh vải, nói với Quỳnh:
– Hôm nay chơi một trò chơi nào
Quỳnh hỏi lại:
– Trò gì
Thùy Dương lại ỡm ờ:
– Từ từ rồi biết
Đoạn dùng mảnh vải bịt mắt Quỳnh lại. Và nói tiếp:
– Còn nữa
Rồi dùng một đoạn dây vải buộc hai tay Quỳnh ra sau lưng. Thùy Dương cười thích thú:
– Xong rồi đấy
Vừa nói Thùy Dương vừa ôm thân hình của Quỳnh đẩy nằm ngửa ra giường vừa bảo:
– Quy định thế này: không được hỏi hay dừng lại. Rõ chưa?
Quỳnh gật đầu:
– Rồi.
Thùy Dương quay lại về phía tôi, nắm tay tôi kéo ra khỏi phòng. Tiến gần lại giường của Quỳnh thì Thùy Dương bỏ tay tôi ra và cúi xuống liếm nhẹ vào một núm vú của Quỳnh. Tôi thấy Quỳnh hơi ưỡn người lên, bộ ngực cũng vì thế mà căng cứng theo. Trời ơi, tôi không ngờ lại có dịp được nhìn lần thứ hai bộ ngực hoàn mỹ này. Bộ ngực đó đang ở trước mặt tôi. Hoàn toàn phơi bày, không chút che đậy và dấu diếm. Tôi đứng sững cả người mà nhìn Thùy Dương đánh lưỡi trên núm vú của Quỳnh. Cái núm vú nó cứ săn cứng cả lên như mời mọc, khiêu khích những thứ vô tri nhất. Bỗng Thùy Dương đứng dậy, đẩy tôi lại và ấn đầu tôi xuống ngực Quỳnh.
Tôi như mất hết lý trí, không còn làm chủ được bản thân mình. Đầu óc quay cuồng, như muốn nổ tung ra. Và dường như bản năng trong tôi trỗi dậy. Tôi nhắm nghiền mắt lại và đưa lưỡi liếm vào núm vú bên kia của Quỳnh. Tôi liếm hăng say theo những tiếng rên đầy nhục cảm và kích thích của Quỳnh. Trong thoáng chốc tôi nhận ra tôi không còn liếm nữa mà ngậm cả bầu vú của Quỳnh vào miệng mình. Như một kẻ nhịn khát lâu ngày gặp được một ngụm nước mát, như một kẻ nhịn đói lâu ngày gặp được một bầu sữa ngon. Tôi cứ bú mãi bú mãi cho đến khi Thùy Dương kéo tôi ra.
Tôi nén từng tiếng thở dốc của mình xuống tận đáy phổi. Thùy Dương nhìn tôi cười, dùng hay tay kéo áo tôi ra qua khỏi đầu. Tôi chưa kịp định thần thì Thùy Dương đã kéo quần tôi xuống, cả trong lẫn ngoài. Cái ấy của tôi bung ra căng cứng như một con thuyền chiến khao khát biển khơi. Thùy Dương cũng tự cởi hết đồ ngoài ra chỉ còn mặc mỗi đồ lót. Trong ánh sáng mờ mịt lúc đầu, nay đã trở nên rõ hơn đôi chút, tôi cũng nhận ra được thân hình của Thùy Dương trắng đến dường nào. Thùy Dương quỳ xuống bên cạnh giường, hay tay vén 2 chân của Quỳnh ra hai bên. Đưa lưỡi liếm vào chỗ kín của Quỳnh qua lớp quần lót. Một tay ôm vòng qua chân Quỳnh, tay kia của Thùy Dương nắm lấy cái ấy của tôi và đẩy đưa nó liên tục.Cảm xúc của tôi dâng tràn theo bàn tay nhỏ nhắn và trắng mịn của Thùy Dương.
Được một chốc Thùy Dương bỏ tay ra khỏi chym của tôi và dùng hai tay kéo tuột cái quần lót của Quỳnh xuống. Thùy Dương ấn tôi ngồi xuống bên cạnh giường, vào vị trí của Thùy Dương lúc nãy. Cả một thế giới chìm đắm trước mắt tôi. Không còn đau khổ, không còn ai oán, than van. Không còn những hờn ghen nhỏ nhen nhất. Không còn những suy nghĩ ấu trĩ, hư vô. Tôi đưa lưỡi liếm từng giọt sương đêm trong vắt nhất. Nâng niu những rung động dịu dàng trong tiếng ca đầy âm hưởng của khoái lạc ngân vang. Thùy Dương nhẹ nhàng ngồi xuống sau lưng tôi, ôm vòng qua người tôi và đưa tay nắm lấy cái bản năng của người con trai trên cơ thể tôi. Thùy Dương áp sát ngực vào lưng tôi. Đung đưa phần hạ thể như những đợt sóng dập dìu vào sau tôi. Như chạy theo nghìn tiếng trống trận giục giã. Cái bản năng của tôi đã lên đến gần tới cao trào của khoái cảm. Thùy Dương lại bỏ ra, nằm xuống đất xen vào giữa tôi và thành giường, đoạn ngậm lấy cái bản năng của tôi. Tôi đã úp hẳn mặt vào chỗ ấy. Điên cuồng và dữ dội. Quỳnh đang oằn người với những âm thanh có cung bậc rất cao. Và tôi ra…
Sau ngày ấy, những tin nhắn của Thùy Dương đã giải thích với tôi. Hai người ấy chỉ là không cưỡng nổi đam mê của sự tò mò để tìm ra một cái gì đó khác lạ, chứ bản thân không khác lạ so với những người con gái khác. Và cũng chưa vượt qua cái thử thách cuối cùng.
Đến lúc Quỳnh tốt nghiệp và trở về Bình Dương làm việc. Tôi vẫn ở lại Sài Gòn, trong căn nhà nhỏ ở đường Hậu Quỳnh. Căn nhà đọng lại một bí mật mà cả đời này, kiếp này không thể lặp lại lần thứ hai. Thỉnh thoảng tôi cầm lại đôi giầy trắng viền đỏ Asia của Quỳnh chỉ mới mang một lần. Mắt nhìn giày đó mà nước mắt giọt nhẹ lên tay tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Căn nhà nhỏ |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ tập thể, Truyện sex học sinh, Truyện sex ngắn, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 07-07-2024 20:38:19 |