truyensexngan.net > Bóp vú cô giáo > Bước chân âm thầm

Bước chân âm thầm

Phần 5
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Thằng bé hỏi mà không nhận được câu trả lời từ cô giáo làm cho nó mù mờ khó chịu. Nó lan man về tâm tính thay đổi bất chợt của cô, vồn vã đó rồi lạnh nhạt liền đó, hăm hở đó rồi xìu xìu ển ển liền đó. Nó thiệt không biết đường đâu mà rờ.

Nó cũng bực lắm, hỏi mà cô nín thinh, hẳn là cô khinh nó con nít nên không cần lịch sự làm gì. Cho nên nó phải moi cho cô thốt lời ra bằng được. Nó lóng nhóng hỏi cầm canh, rặt một câu: Cô bệnh hả cô. Cứ thế, nó rúc rích rục rịch y như dế thập thò ở hang ló mặt ra vậy.

Cô Hoan giận vô cùng. Những nhộn nhạo tình cảm những muốn nằm im cho nó lắng xuống thì câu chảnh chọe của thằng nhỏ như ngọn gai xỉa xói làm cô phát bẳn: Mày hỏi gì hỏi hoài, tao mạnh cui cui, có bệnh hoạn gì đâu mà hỏi tới hỏi lui bắt mệt. Ngủ đi, để tao nhắm mắt một chút, mai còn đi dạy.

Bây giờ thì thằng nhóc thở dài. Đàn bà thật là kín bưng khó lường như hũ nút. Họ nghĩ gì, tính gì, có họa trời mới hiểu được. Lại thêm câu chuyện cô Hoan vừa giảng giải cho nó nghe, mấy mụ bà liểng xiểng khi tới gần ngày có tháng. Bất chợt, thằng bé hỏi hay là bả tới cữ nên nhấm nhẳng cũng nên.

Nó không tài nào ngủ được. Lúc nào cũng nhớ tới cái dựa đầu của nó vừa mới đây thôi, cái dựa đầu nó cho là vô cùng đáng đồng tiền bát gạo. Nó không dè sự làm nư của nó lại được cô đền đáp hậu hĩ như vậy. Ậy, chẳng thà nói huỵch toẹt một lần cho rồi, dù cô có bỏ rơi nó, đuổi cổ nó đi cũng xong, chớ ở chung nhà mà sống cảnh ông chẳng bà chuộc thì ức lắm.

Cái dựa đầu nó cho là có ngàn vàng cũng khó mà mua được. Đâu phải dễ gì cô cho phép ai tựa vào người, huống chi bữa nay cô lại để người trần không mặc lót gì bên trong hết. Được tiếp xúc trực tiếp với hơi da ấm áp, lại nghe kế bên tai nhịp đập phừng phừng của trái tim cô, chao ôi y như là lạc vào cõi tiên non bồng.

Lại còn cái bầu vú tròn trĩnh mềm êm lăn qua lăn lại dưới vành tai của nó, sự nhột nhạt do những sợi tóc của nó nhún đùn lên, sao mà đê mê hết biết. Lần đầu nó cố tình ngúc ngắc cái đầu, hình như cô chưa nhận ra, còn nó thì đang thèm ứ hơi nên khịa được là mượn dịp lấn tới.

Có hồi nó tưởng chót mũi nó cũng đã chạm đến phía dưới lườn của chiếc vú vì nó thấy mùi thơm thịt da cô xộc mạnh vào khứu giác cơ mà. Nên nó rỉ rả hít hà để mùi hương của cô lịm dần vào khí quản, cái mùi hương trinh nguyên và nhẹ nhàng quyến rũ. Lúc đó, chưa gì nó đã nghĩ là cô có trái vú rất đẹp, chẳng những chỉ tròn vành vạnh như trăng rằm mà còn thơm ngát như hương sen.

Nó hít sâu thấu tới phổi và lim dim mắt để nhốt kín hơi hướm đó lâu trong tâm. Chính khi ấy cô Hoan giật mình vì sự tiếp cận xảy đến quá gần. Nó thấy cô nhìn xuống bắt gặp sự ngước lên ma mị và đắm đuối của nó nên cô vội rùng mình lui bớt người ra. Phần nó thì như bị ma ám nên cứ ngã dụi vào, cô phải dùng tay giữ rịt đầu nó lại.

Cô xoay chuyển sang một chiều hướng khác, mục đích để tránh sự xôn xao đang vừa bén dấy lên. Cô nhỏn nhoẻn cười mượn cớ định đứng lên đi lấy món gì đó. Nó biết mười mươi cô giáo sợ sự kích thích, nên nó cũng quáng quàng khen cô ngay. Lời khen thẳng tuột của nó làm cô chưng hửng, cô thiệt không dè nó bạo tới vậy.

Giờ nằm nghĩ lại, nó thấy rùng rùng sự xúc động lại ùa về. Ước muốn của nó mong sao một lần nào lại được dựa vào cô nữa. Mà không phải chỉ dựa vào bên ngoài lớp áo cô mặc, giá gì cô cho phép nó dựa ngay vào thịt da cô, song đòi hỏi như thế có là quá đáng, viển vông và khó thể thực hiện chăng.

Ôi, cô giáo là cả một trời mộng mơ của nó. Những ngày lẽo đẽo đi theo cô, nó chỉ hằng tâm hằng ý sao cho cô nhận nó về chung sống. Đòi hỏi này thiên nan vạn nan, họa là muôn kiếp lai sau họa chăng mới với tới được. Thế rồi nó đã có, như một thiên ân rớt huỵch vào lòng. Bước chân âm thầm của nó nảy sinh một cơ duyên nào mà cô Hoan lại chấp nhận.

Phải chăng, được đằng chân lân đằng đầu là thế này, con người tiệm tiến tranh đoạt lấy mục tiêu của mình bằng thủ thuật mà mình nghiền ngẫm, xây dựng suốt. Nó nghĩ thời gian sẽ là phương thuốc nhiệm màu sẽ giúp nó hoàn tất lòng khao khát thôi. Mặt khác, chính cô Hoan cũng có những hành động khá lạ khiến nó thấy có cơ thành tựu.

Bởi vì nếu cô không ưng chắc là cô đã chẳng chứa chấp nó làm gì. Cô tránh né nó là vì cô e sợ, sợ một điều lờ mờ nào đó chớ chẳng không. Khi thì cô cực đoan xưng mày tao và nói duỗi ra mạnh bạo là vì nó xán lại cô quá gần. Cô muốn vạch một đường ngăn cách để nó đừng bước qua mức hạn chế.

Cô lấy cớ không muốn nó xâm phạm vào chỗ riêng tư của cô là để nó đừng xồng xộc vô ra nơi ngủ nghỉ cách biệt. Cô muốn giữ ngay từ đầu, để nó luông tuồng e bất chợt có lần hối không kịp. Cô mường tượng hình như thằng bé tọc mạch dữ lắm, hồi nào cô vô tư mặc các loại áo lót lên người thẳng rẳng, thế mà dạo gần đây mỗi lần cô chọn lấy ra cái áo nịt cô đều phải cẩn thận đưa lên mũi ngửi xem có vương mùi khác lạ nào không.

Trí óc cô nghĩ thằng bé có khi tò mò hít ngửi lên áo nịt vú để rơi hơi hướm của nó lại, lỡ cô mặc vào sẽ ủ ấp thứ hơi ấy chờn vờn xoa lên đôi bầu vú cô. Điều này cô càng dè dặt hơn khi một bữa cô thấy lờ mờ trên cái lúp chiếc nịt ngực có dấu lem ướt nước. Cô nghĩ không ra sao mọi thứ cất trong ngăn mà lại có hiện tượng như vậy. Cô lờ mờ khi nghe lời kháo nhau bên ngoài: Đàn ông nhiều khi túng bẳn quá, phải liếm hay mút lên áo nịt vú của vợ để đè cơn thèm xuống. Cô Hoan nghĩ hay là thằng bé làm vậy cũng nên, thế nhưng nào cô đã bắt được tận tay, day tận trán nó lẻn vào phòng cô đâu mà mắng nạt.

Thành ra cả hai cô cháu lúc nào cũng thủ thế giữ miếng nhau rát rạt. Cô làm ra vẻ lạnh nhạt, cháu làm ra vẻ ngây ngô, quần quần vờn nhau như hình với bóng. Giữa cô cháu thì cô Hoan xem ra yếu thế nhất. Tâm tính phụ nữ không cho phép cô nói xẵng lâu dài, cô có hùng hục mày tao cũng chỉ một lúc nào thôi, chừng thấy thằng bé phụng phịu xụ mặt là cô tiêu tan hết vẻ cứng rắn.

Cô nghĩ đến tình cảnh bồ côi bồ cút của nó mà tội nghiệp. Đến như cô có nơi nương tựa đàng hoàng, lớn lên ra đời phải tự cáng đáng lấy thân mà còn xấc bấc xang bang, huống chi đứa bé. Cô nghĩ nó kể cái cảnh bị đòn, bị đánh, bị hiếp đáp mà thấy không nỡ để nó phải thất vọng. Cho nên sự nhiêu khê tâm tính làm cho cô bắng nhắng làm sao.

Bây giờ cô nằm, thằng bé hỏi gằn, cô chẳng hiểu nó muốn trêu chọc cô hay tại thực tâm nó lo lắng cho cô. Bỗng dưng cô thấy điều cô gắt với nó là hết sức vô lý. Những lần rơi vào tuyệt vọng, cô hẳn đã chẳng từng mong được ai hỏi han đến để nguôi ngoai thì sao giờ nó hỏi đến cô lại vặc nó.

Cô trăn trở hoài với sự láp ráp trong đầu. Đêm tịch mịch càng làm cho cô vô cùng áy náy. Thằng bé có thể đang càu nhàu thầm bực bội cô. Nó phàn nàn cô hắt hủi nó, vô tâm trước sự ân cần của nó nữa. Cô muốn bật miệng hỏi nó mấy lần, mà lại chùng chình. Con người muốn nhận lỗi của mình mà sao khó khăn thế.

Cô nằm hết nhìn lên đình mùng lại xoay nghiêng xoay ngửa, mắt ráo hoảnh cay cay. Hai tay đặt trên bụng, hơi thở rộn ràng. Cô há miệng định kêu hỏi thằng bé, mắc chứng gì lại giữ tịt lại. Cô không nghe tiếng thở đều của thằng bé, cũng không thấy nó cục cựa ra sao, như vậy là thằng bé cũng khó ngủ như cô.

Liệu hai cô cháu thi nhau xem ai chiếm giải ngủ muộn nhất hay sao đây chứ. Rồi đầu óc càng lúc càng nặng, cơn mệt đậm lên dần, cô đành làm người thua cuộc trước. Cô lí nhí hỏi: Cháu ngủ chưa. Cô khát quá, cháu lấy hộ cô cốc nước. Cô nghe tiếng thằng bé choàng dậy, hấp tấp như sợ cô thoái thác. Nó rào rào chạy đi rót nước, lập cập đem vào cho cô.

Cô Hoan cũng đã xốc ngồi lên, lẩm bẩm như muốn thanh minh với nó: Đêm nay cô khó ngủ quá, chả hiểu có phải tại đến kỳ không. Rồi cô đưa tay nhận cốc nước của đứa nhỏ. Cô nói khi đón cái cốc: Cô thành thực xin lỗi cháu. Cô uống nước ực ực, đặt cốc lên bàn rồi đưa tay ra gọi nó: Lại đây với cô. Thằng bé mừng khấp khởi, tim đập thình thình vội xà ngay vào.

Cô giáo áp đầu nó nơi trước bụng, xoa tung mớ tóc của nó, thơm lên trốc đầu nó một cái, thật âu yếm rồi lên tiếng: Thôi, được rồi, cô cảm ơn, cháu yên chí về ngủ đi để cô cũng nhắm mắt một chút, khuya lắm rồi. Đừng hờn nữa, làm cô buồn lây không ngủ được.

Thằng bé hí hửng lấy chiếc cốc đem đi cất và bỏ về chỗ nằm. Những bóng mát xoay xoay như những hình cầu vồng lấp lánh. Thằng bé vô cùng hả hê, lòng vui như Tết, chẳng mấy chốc lịm đi vào giấc ngủ. Miệng nó hé nở nụ cười, mơ đang cùng cô giáo đi ngoạn cảnh.

… Bạn đang đọc truyện Bước chân âm thầm tại nguồn: https://truyensexngan.net

Mùa mưa xảy đến thật là tệ, chẳng ai đoán ra nổi. Đang khi không trời nắng hẳn hoi thì mưa rào rào đổ xuống, mưa ngon mưa lành, xối xả như suối rồi ngưng ngay, song quần áo thì ướt như chuột lột. Người có cụ bị hay không đều ướt nhoi hết, có khi lại mắc cỡ vì tự dưng mình bị xem là dị hợm.

Ai đời, mưa rào rào, lúng ta lúng túng lấy cái áo che ni lông ra chưa kịp xỏ được tay thì trời hửng lại, mà người thì ướt be ướt bét. Lại có khi trời cứ nắng chang chang mà mưa tới mưa tấp, mặc áo tơi cũng dở vì bị coi như khùng điên mà không mặc thì bày hàng ra ráo trọi, coi hổng được.

Cô giáo Hoan khốn khổ vì những ngày mưa thất thường giống bệnh hoạn của người gia như thế. Thành ra tiếng là có áo mà cứ bị ướt hoài. Thằng bé tình nguyện lo chuyện áo dù cho cô thì cô nạt ngang: Cháu làm như cô con nít không bằng, chăm chăm chút chút y hệt lo con trẻ.

Đứa bé đâm cụt hứng. Nó biết cô giáo vẫn sợ, sợ miệng lưỡi thiên hạ, nên thực lòng mà chẳng biết làm sao. Bữa nào nghe cơn kéo tối sầm là nó lo ngóng ngóng coi liệu mưa có đổ xuống không và nhấp nhổm coi cô giáo về tới đâu có kịp chạy khỏi cơn mưa không nữa.

Quần áo cô giáo về mùa mưa thay nhiều, giặt phơi khô không kịp, tối tối phải úp cái cần xé đan thưa lên ông lò than để hong cho khô tiếp. Việc này cô giáo phải làm bên ngoài hành lang sợ than khí nhả ra có hại cho sức khỏe. Hong áo quần thì hong, chớ còn ba mớ đồ nịt lót thì cô để trong nhà, chớ hổng dám bày hong, vừa sợ mất, vừa sợ dị.

Thành ra không dưng phòng cô bày như hàng xén, chỗ nào cũng lù lù cái quần lót hay cái xú cheng. Thằng bé có dịp chiêm ngưỡng đã con mắt, lại nảy tinh nghịch nghĩ bậy bạ trong đầu mà hổng dám thốt ra. Mấy lần nó định giễu cô: Chèn ơi, cửa hàng cô bán đủ thứ chuối chiên, bánh bò, bánh ú, bươm bướm, lá diều, nhưng sợ cô nổi khùng cú bể đầu hay giận đuổi đi.

Cho nên chỉ dám lỏn lẻn cười một mình. Vậy mà cô giáo cũng biết nên gặng hỏi nó: Cháu cười gì mà cười hoài, hay là thấy cô hư hỏng nên muốn ghẹo chọc cô. Thằng bé chối băng. Cũng bởi mưa hết ngày này qua ngày khác nên quần áo hụt hớt dần, cô giáo ở nhà đã phải dùng áo ngủ mặc tạm chờ đồ khô lại.

Nhờ đó mà thằng nhóc cũng được mãn nhãn theo. Thứ đồ ngủ thường được quàng…

Như áo khoác, xẻ dọc từ trên xuống dưới, cứ choàng vô người và cài dãy nút phía trước là xong. Cô giáo may để mặc mùa nào cũng được nên chọn loại nỉ dày, dễ thấm nước, để khi tắm xong mặc lau khô cũng được mà mặc ngủ cũng xong.

Hồi mới về, thằng bé có thấy cô mặc đôi lần, song bẵng đi cô xếp cất, có lẽ tại có sự hiện diện của nó là bong trai nên không tiện. Cô vẫn nói ướm là khi trước sống một thân một mình muốn làm sao cũng được, giờ phải ké né, mất tự nhiên. Cô nói là nói vậy chớ không hề than, nay bất đắc dĩ phải mặc cô đành chấp nhận.

Có điều vì nó dày và ấm nên mặc lùng bùng thêm đồ lót thì nóng chết, cô giáo chịu để lùm xùm có vẻ dễ chịu hơn. Nhờ đó thằng bé được ơn mưa móc có dịp hé nghía nhìn cô rõ ràng hơn. Chèn ơi, áo xống gì thấy ngộ, nút nào nút ấy to chằm vằm, lại kết thưa nữa, cô giáo hơi khom là lòi tía lia đủ thứ.

Thằng bé có bữa thoáng thấy cái vòng lượn của bầu vú cô làm nó chao đảo muốn té. Vú cô nào có lớn, nhưng chắc và săn, cô cử động, chúng tung tăng mềm dịu. Lúc cô với lấy đồ ở ngăn trên cao, chỗ hở toác ra, cha mẹ ơi, nó thấy rõ cái chót núm hồng hồng mới đọa.

Nó ngẩn ngơ ngơ ngẩn cả người, ngứa râm ran suốt từ lưng tới ngực. Nó muốn dòm thôi miên cô giáo mà ngại cô biết sẽ kín đáo thì nó mất dịp, nên phải nuốt trộm nước miếng giả lơ. Cô giáo mà bò ra để vuốt nệm giường là khoảng khoét ở cổ rộng bày ra hết hai cái vú thòng lọng như giàn bầu. Nó mê mẩn làm sao, chỉ mong đêm đó cô giáo mơ ú ớ thì nó a đại vô lay cô để bàn tay được hưởng thụ đè lên sờ soạng gỡ gạc.

Nó ôm thèm muốn đó vào lòng, âm u như hang động, mắt thao láo lấm lét như thằng ăn trộm. Cô giáo thì vô tình nên càng dễ ngươi hơn, có hồi cô bò xoài ra giường, vạt áo bị nén, đùn hẳn lên cao, nó thấy đôi gò mông cô xáo xào mà phát nực. Hai cái mông nung núc những thịt, no tròn như cặp bánh bao. Cũng may cô còn quàng cái xi líp ni lông đen mỏng, chớ không còn khêu gợi tàng trời nữa. Nhưng ngược lại che mà lại dường như hổng che vì loại ni lông mỏng quá bày rõ những gì cần đậy ra đó.

Thằng nhỏ thấy cái chẽ đít cô giáo lùm lùm mà nhỏ dãi đầy mồm, lại còn he hé cái gì gồ gồ ra ở phía trước đen thui một nhúm mới ác. Thâm tâm nó cầu cho mưa hoài hủy, mưa từ ngày sang ngày khác, mưa dầm mưa dề cả tháng luôn cho quần áo cô ướt thay phiên, để nó thấy cô bận ba thứ áo ngủ cho đã điếu thần sầu.

Cho nên nó kiếm đủ chuyện lăng xăng để được gần cận cô. Giả vờ ngây ngây ngô ngô mà mắt thì lom lom dòm những chỗ cần dòm không chớp. Hồi này nó đã lớn lớn một chút, đêm ngủ đã mơ biết thèm thuồng phụ nữ, sáng ra đã biết cồm cộm nơi háng. Nó dấu bằng chết sự cương cứng để khỏi bị cô giáo bắt gặp.

Trò con trai mới lớn, chợt thấy những chỗ kín dấu của đàn bà là y như tơ tưởng thèm thuồng. Thà không biết thì thôi, đã lỡ nhìn đôi lườn vòng của vú, nét lượn tròn của mông, đố anh trai nào không bị xí lắc léo vì ám ảnh là nói dóc. Phương chi thằng bé đã được dựa hàm thụ nhiều lần vào ngực cô giáo, lại trộm thấy đôi quả lê nõn nường của cô treo đăng đăng đê đê trước mắt thì bảo sao không thất thần đi được.

Mỗi ngày khi cô đi dạy rồi, thì nó tẩn mẩn tần mần lấy mớ áo nịt và quần lót cô mà hít lấy hít để. Hít từng luồng sâu thấu vô tận phổi, nghe nó tan ra hết các mạch máu, sợi gân. Chao ôi, sao mà thâm thúy, xôn xao hết biết. Nó ấp các món đã ủ sát mùi thịt da cô vào mũi, lắng nghe sự thẩm thấu của hơi hướm cô vào lục phủ ngũ tạng để lịm đi vì ao ước.

Mấy thứ còn đang ướt nên dù nó có mút mát hay làm gì cũng chẳng sợ cô biết được. Nó đặt phần bên trong mỗi cái lúp, hít hả hê mùi thơm của trái vú còn vương đọng lại mà tưởng như đặt trực tiếp mũi lên từng cái vú trần của cô. Những cái vú nảy nở, đẫy đà, vun đều lên tựa chiếc bánh bao trắng nõn mà nó nhìn trộm được nơi cô để thành một mời gọi dịu dàng, thôi thúc nó cả khi thức lẫn ngủ.

Cái mùi nồng nồng nãy vẫn không sao sánh được với cái mùi hoi hoi phát tỏa ra từ những cái quần lót của cô, một mùi đặc biệt mà chỉ có từ những nơi quý hóa nhất của người nữ mới sót lại. Nó nghĩ lan man về chất tơ mềm nhẹ này ôm vuốt lên chiếc bướm của cô mà những sợi lông bị đè ép xuống ngoan ngoãn che lấp cái khe ngọc tuyền làm điêu đứng loài người.

Nó vạch phía bên trong mỗi chiếc quần lót cà lên đôi môi khô quắt để tường là đang có những cục đá thủy tinh làm ướt nhẫy sự cong cớn nứt nẻ của cánh đồng gặp hạn. Mùi hắc hắc đâm xộc vào môi nó làm cho nó phải há ngay miệng và lưỡi ra để chà lên lớp tơ nhiều màu khác nhau hầu tìm chút dư âm mùi của con ngao cô bỏ lại.

Trước nó còn liếm sơ sau thì nhét cả chiếc quần vào đầy mồm và ngậm chặt rất lâu cơ hồ muốn cho chiếc quần nát vụn ra và trôi tuột vào trong người nó. Nỗi ao ước lớn dậy, nó mong sao có một ngày cô sẽ quên không mặc như đã để trần đôi vú để nó được một lần thưởng thức vật báu nhất nơi người cô. Cho dù sau đó nó có phải tan thây nát ruột cũng xin được chết với nụ cười.

Những ý nghĩ này làm nó bạo dạn lên. Nó nhất định từ nay hễ cô ú ớ kêu nó sẽ nhất định bay ngay vào vực cô dậy. Thay vì nó sẽ lay cô từ tốn như dạo nao thì nó sẽ tận dụng để tốc váy cô lên nhìn lom lom cho thỏa mãn. Cô sẽ không dễ tỉnh táo lại ngay, thừa sức để nó vồ vập bằng mắt hai vú lừng lững của cô. Nó cũng sẽ trật vạt áo ngủ cô lên để xem đùi và háng cô choi choi vẫy vùng với cái xì líp mỏng trong như giấy kính.

Nó nhất định phải nhìn ra bằng được mớ lông đen che khuất cái ngao sò và giời ạ, nếu cô lại mặc thứ lót nào đặc biệt để chỗ đó lồ lộ ra như chẳng mặc gì sất thì phước nó lớn làm sao.

Vừa nghĩ như thế thì trời lại lộp độp rớt cơn mưa. Giọt mưa đập lên mái đùng đùng tựa cốm vãi, nó nghe mà hí hửng trong lòng. Nó nghĩ lát nữa cô về lại bị ướt, lạy trời mưa thật to để cô bị nước thấm đẫm hết trơn, nó sẽ có dịp hả hê khi nhìn cô gần như trần truồng ở trước mặt.

… Bạn đang đọc truyện Bước chân âm thầm tại nguồn: https://truyensexngan.net

Cô giáo Hoan về đến nhà ướt mẹp. Lại lạnh nữa. Cô run lên từng chặp, răng đánh bò cạp, lời nói lắp ba lắp bắp. Cô như bị nghẹn, ấp úng mãi mới nói ra lời. Cô than mưa dữ quá, lại gió lớn nên người cứ bị bạt đi, tưởng là không bò về tới nơi. Thằng bé nói chõ vô: Thì cháu đã biểu để cháu đem áo mưa lẫn dù cho cô, cô lại không chịu, để giờ tới nỗi này.

Cô Hoan định cà khịa với nhỏ, nhưng thấy nó có lòng lo lắng tới cô nên nhịn ngang. Cô chỉ ừ hử và bẻ ngoặt sang một hướng khác: Ai dè mưa gì mưa ác dữ. Hồi giờ có khi nào tệ hại như vầy đâu. Thằng nhỏ lăng xăng đem cho cô cái khăn lông nói: Cô lau đầu cho khô kẻo bị cảm lạnh. Cô giáo vừa cầm lấy khăn thì cậu nhỏ đã chạy đi rót một ly nước thiệt nóng đưa lại và nói như cụ non: Cô cũng uống ly nước nóng cho giải rét.

Thằng bé đến giỏi, hết lo chuyện này lại xàng sang chuyện khác. Cô giáo còn đang thổi phù phù ly nước nhấp từng ngụm thì đã thấy cậu nhỏ cầm lăm lăm cái áo ngủ nỉ dầy trên tay. Nó chờ cô uống xong để hối cô thay ngay mớ quần áo ướt, ủ người cho ấm. Cô Hoan bật cười, nhưng âm thầm cô cũng thấy biết ơn nó.

Khi cô Hoan hớt cái áo thì thằng bé như nín thở đợi chờ. Chính cô giáo cũng lúng túng vì đứa bé sốt sắng quá, nhưng hổng lẽ cô lại thay ngay tại chỗ. Còn đi vô phòng thay thì có làm cậu nhỏ cụt hứng không. Nhìn bản mặt đì đì của nó, cô biết nó mong cô làm việc này trước mặt nó, để nó hãnh diện đã lo đầy đủ cho cô.

Tự dưng cô giáo hé môi cười và bật ra ý tưởng trêu chọc thằng bé chơi: Thế cháu bảo cô thay quần áo ướt thì thay ở chỗ nào. Tội nghiệp thằng bé sượng sùng, miệng chỉ huơ huơ mà tắt mất tiếng nói. Cô giáo đủng đỉnh nói: Thôi được rồi, cô mệt quá chẳng còn hơi sức vào phòng nữa, cái lạnh làm cho cô lập cập hết chưn đi. Cô sẽ thay ngay ở đây cho đỡ rét, nhưng cháu phải quay đi à nghe.

Thằng bé nhận lời liền. Nó quay người ngay không chờ đợi. Cô giáo lột xột cởi khuy, nó nghe rõ mồn một tiếng lách cách đáng yêu hết sức. Nó đoán chừng cô đã cởi xong áo dài, nghe u u mà nôn quá cỡ. Chợt nghe cô la tá hỏa: Tay cô lóng ngóng không rờ đâu ra cái khóa sau lưng nữa, đâu cháu giúp cô tháo hộ cái móc coi.

Đứa bé như du du nơi cõi mộng. Tai lùng bùng, lẽ đâu thần may mắn đãi ngộ cho nó tới cỡ này. Nó chập chững muốn lịm, thì cô giáo đã thúc thêm: Làm đại đi, cô lạnh bằng chết rồi. Thằng bé vội quay lại cái rột, cả cái lưng trần cô giáo đang hướng về phía nó, một đồi lưng mịn màng thẳng băng như đồng bằng sông Cửu. Màu da cô trắng muốt, dù cái lạnh có ánh lên chút màu tái nhưng thiệt tình vẫn đẹp.

Lại thêm sợi dây ren chạy vắt ngang lưng chừng lưng càng làm tương phản lên hai màu rất rõ. Dây nịt vú đen như hạt huyền, hắt chói với màu trắng thịt da trông đúng một bức tranh tuyệt tác. Cô giáo lại hơi xiết dây đai nên hằn lên đường rằn dài theo dải nịt, cậu nhỏ thấy hai tay bắt run e.

Cậu ta nín thở sáp lại gần cô giáo, nhón ngón tay lòn vào dây nịt để nâng nó lên. Nó muốn tránh để tay không chạm vào thịt da cô, nhưng run quá sức làm chạm va còn hơn nó dự liệu. Đã vậy cô giáo còn chọc nó thêm nữa: Cháu làm gì lóng ngóng làm cô nhột dữ vậy. Nó quíu thằn lằn luôn, chống chế liên miên: Tại cô ghịt dây chặt quá, cháu phải lòn ngón tay vô mới nâng cái khóa khỏi cấn đau cô rồi mới dám mở.

Cô giáo nghe vậy liền có ý than: Chèn ơi, cô lạnh bằng chết mà cháu cứ cà rề cà rề. Và cô run dữ tợn. Thằng nhỏ vội vàng đánh rơi sự ké né để xăng xái gỡ cái khóa nịt cho cô. Khi cái khóa nhả ra và sợi dây nịt ngang đã chẻ thành hai mảnh tòn teng thì thằng nhỏ không biết làm gì kế. Nó ập à ập ùng như gà mắc đẻ.

Không rõ cô Hoan có tỏ hành động của nó chăng mà thấy cô hai tay ôm bợ lấy cái nịt vú, người run, miệng đánh lập cập. Rồi cô nhờ nó choàng cái áo nỉ trùm lên từ phía sau lưng cô, nó răm rắp làm theo. Nó thấy cô thả phịch cái nịt vú rơi xuống sàn và quơ hai mép áo nỉ quấn tùm hum quanh người cô, chẳng kịp xỏ tay vô nữa.

Cô khom khom người và nghe rẹt rẹt tiếng quần bị kéo hất văng ra. Làm xong, cô ngồi phịch ra cái ghế cạnh đó, người thu lu một cục. Thằng bé o bế đưa ly nước tận miệng giục cô uống thêm cho ấm bụng. Chỉ bấy nhiêu đó thôi mà thằng nhỏ mừng hí hửng, nó thấy như nó vừa làm được một kỳ công hết sức có ý nghĩa.

Nó lui cui lo thu nhặt áo dài, cái quần và chiếc áo nịt vương trên sàn nhà, giá như mọi lần cô giáo đã cản ngăn, nhưng giờ cô lạnh run chẳng bắt bẻ gì hết. Thằng bé lần khân chưa chịu đi dẹp mà còn lẩn quẩn xun xoe. Cô giáo hỏi: Cháu còn chờ gì nữa. Thằng nhỏ lại phải rụt rè thưa: Cháu đợi cô cởi nốt cái món ướt trong người để cháu đem bỏ giặt luôn thể.

Thằng bé tránh không dám nói tên gọi của cái quần lót, nhưng cô giáo hiểu ra ngay, nên lồm cồm nhấc đít lên, một tay bo vạt áo, một tay cho vô trong kéo rột rột và cũng thả phịch ngay ra đất. Thằng nhỏ nín thở đứng chờ, nhưng chỉ một loáng hé qua, nó đã chợt nhìn cặp giò cô loạch xoạch ló ra nơi vạt áo.

Cũng như lúc nãy khi cô giáo bợ cái nịt vú, dù cô đã cố lấy hông và lưng che, nhưng lúc cô thả rơi để nó choàng áo vào thì nó cũng đã thoáng thấy một bên vú cô bày ra rồi. Lúc này ngồi khom thu lượm từng món rơi rải rác, nó mới thả lỏng cho sự tưởng tượng bay nhảy tứ tung.

Chao ôi, người đâu lại có thứ ngực đẹp đến vậy. Mới nhìn thoáng đã thấy ngẩn ngơ. Nếu lưng cô giáo đã trắng thì vú cô lại còn trắng nõn nà hơn. Trông tựa như từng cụm tuyết trắng hay những lọn bông gòn rưng rưng ngoài đồng trống. Bầu đã tròn, da đã mịn lại còn cái nụ hồng hồng như đóa sen vừa hé nở. Thằng bé điêu đứng, ngơ ngẩn cả người. Nó ôm đám quần áo đi mà không dám đứng thẳng, lại phải vo vo mớ đồ xề xệ ngang chỗ háng, phải thực tự nhiên để cô giáo không nhận ra sự lụng đụng của nó xảy ra.

Nó xuống chỗ giỏ mà đầu óc chần vần, quay quay như con vụ. Nấn ná mãi cái của nợ của nó mới chịu xuôi, vậy mà cái lưng thắt nghiến mới chết. Nó dùng dằng không dám trở lại chỗ cô giáo, nhưng nghe êm lặng quá, nó cũng ê ê. Lỡ ra cô giáo mắc mưa bị cảm rồi ngất lịm đi thì khốn, chớ lẽ nào cô mới lảng xảng nói chuyện với nó giờ bặt lời luôn.

Nó rón rén mò lên. Thì ra cô giáo ấm nên ngủ gật. Cô ngồi chống tay lên lưng ghế, đầu ngoẹo sang một bên ngáy khò khò. Tiếu lâm là hồi nãy cô giáo mãn lo tủ người cho ấm nên có xỏ vào tay áo đâu, giờ cô gà gật, vạt áo mở tà la túa lủa, coi đã điếu.

Đánh thức cô dậy cũng dở mà để y nguyên trạng thì không đành, thành ra thằng nhỏ cuống quýt cả lên. Nó gãi đầu gãi tay, mặt bừng bừng hơi nóng. Tâm tính nó thì bảo quay mặt đi mà cần cổ cứng ngắc làm ngược lại. Thành ra hai mắt nó mở thò lõ nhìn vào người cô giáo không chớp.

Phải nói đây là lần đầu tiên trong đời nó được nhìn tận mắt thế nào là người đàn bà, phương chi lại là cô giáo Hoan, người no rắp tâm được thấu triệt thân hình cổ. Hơi thở cô nhẹ quá, thoang thoảng như lá lúa, không làm xao động nổi ngọn cỏ lau. Vậy mà hai trái vú của cô phập phồng dìu dịu, đôi lườn vú uốn lượn mềm mềm, lại thêm hai cái núm thập thò mới ác.

Cô giáo ngủ ngon quá. Vạt áo nặng càng trĩu hở tét bét te be. Cả một trời ngực và bụng mang mang ngọt xớt. Hai giò cô khép lại mà vẫn để lộ ra dúm lông xoắn đen nhung. Thằng bé không thấy hết, song nó biết mười mươi đó là con bướm của cô đang khép nép trêu người.

Nó lết lại gần cô, mục đích tìm cách thức cô dậy. Nhưng nó sợ, cô mà tỉnh thì cô tẽn tò một, nó hẳn tẽn tò gấp mười. Làm sao giải thích cho nổi sự ngắm nhìn của nó với cô. Cho dù hành động của cô hoàn toàn vô thức, nhưng nó nhìn cô thì không phải tình cờ chút nào.

Hoàn cảnh sao mà khó khăn thậm tệ. Nhìn cô thì nó cũng chẳng nhàn nhã gì. Chỗ háng nó cứ nóng bỏng lên và độn cứng cựa. Nó nhìn xuống cũng hỡi ôi, gì mà một đống lù lù ra nhọn như cây cột. Lỡ mà cô giật mình nhìn thấy thì nó có nước độn thổ. Nó muốn bỏ đi lắm, nhưng lại sợ uổng. Đâu phải dễ gì cô giáo hớ hênh như bữa nay. Nó chờ mong thiếu điều muốn trọc đầu, xể đít chớ bộ. Mà cô cứ làng chàng có cho nó mãn nhãn hồi nào đâu.

Nó mới ghé dựa vô vú cô là cô đã giãy nảy cái rột, rồi lảng lảng nhích ra. Nó ao ước là được sờ một chút vô cái vú mà nào dám. Bây giờ, tuy chưa được sờ bằng tay nhưng mắt nó thôi miên rờ rẫm, sờ soạng hai vú cô nãy giờ đã thiệt. Có lúc nó nghe tức tức ở dái quá, nghĩ là mắc đái mà rặn thử hổng thấy ra, chỉ thấy đầu con cu gật gù lia lịa.

Tại sao lại dị kỳ vậy chớ. Cô giáo cũng là người, nó cũng là người, mà căn cớ gì nhìn cô ở trần là nó trục trặc không yên.

Nó bức xúc quá, càng lúc cổ càng khô đặc lại, và còn như có cả ngàn con kiến lửa châm chích nhoi nhoi ở đó. Nó cố nuốt nước miếng, cũng khô e. Nó liếm môi mà tưởng như đang chạm vào tờ giấy nháp. Cô giáo thì vẫn hồn nhiên dựa ngủ tỉnh bơ. Nó sảng hồn muốn đổ mồ hôi hột.

Hiện giờ nó ở gần cô tới độ nghe rõ hơi thở cô dập dìu. Còn con mắt thì no say vì hai bầu vú và cả một dải bụng thuôn mềm uốn lượn. Nó lầm rầm khấn cầu sao cho nó có một giải pháp để cả cô Hoan lẫn nó không ai bị mắc cỡ.

May đâu nó chợt nhớ tới giờ cơm rồi. Nó vội lảng xuống bếp, lấy mọi thứ ra hâm nóng. Nó cố tình khua lẻng xẻng để kêu cô giáo thức dậy và nó ở trịt luôn không lên nữa. Đợi tới khi cô Hoan kêu nó mới lớn tiếng dạ rân.

Thông tin truyện
Tên truyện Bước chân âm thầm
Tác giả Sịp
Phân loại Bóp vú cô giáo, Chưa phân loại, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện móc lồn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 08-07-2024 00:59:18
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Toàn năng thế giới (Update phần 24)
Loạn luân mẹ con (Update phần 34)
Sex với ma (Update phần 37)
Ký ức ngọt ngào (Update phần 21)
Phá trinh con dở người (Update phần 17)